CẶP “THIÊN ĐỊCH” TRỜI SINH
Sự thật là Mourinho không phải, hay chính xác hơn là không thể làm bạn với Wenger và ngược lại. Nguyên nhân: hai HLV này gần như tương phản về mọi mặt. Wenger trầm tĩnh, nhẹ nhàng, còn Mourinho ngông cuồng, nổi loạn. Wenger giỏi nhào nặn ngôi sao và kiếm tiền, Mourinho là chuyên gia... đốt tiền và phát huy năng lực các ngôi sao. Wenger mang vẻ đăm chiêu của một ông thầy giáo, lý do mà ông được gọi là Giáo sư (Le Professeur), còn Mourinho là hình ảnh cá tính, gai góc của người tự nhận mình là Người đặc biệt (Special One).
Chính vì sự trái ngược ấy, họ không thể tìm ra một điểm chung và mâu thuẫn là khó tránh khỏi. Dù đã từng va chạm với rất nhiều đối thủ trong thời gian đầu dẫn dắt Chelsea (2004-2007), Mourinho vẫn dành sự tôn trọng đặc biệt cho Sir Alex Ferguson, và gần như... không thèm chấp Rafael Benitez. Nhưng với riêng Wenger, Mou sẵn sàng đấu khẩu đến cùng và với miệng lưỡi lợi hại của mình, Người đặc biệt thường chiếm ưu thế.
Tất cả bắt đầu từ mùa Hè 2005, khi Mourinho cho rằng lịch thi đấu được sắp xếp để có lợi cho Arsenal và sau đó, Wenger đáp trả khi đặt dấu hỏi về chiến thuật tiêu cực của Chelsea. Đó là phát pháo hiệu cho một cuộc chiến dai dẳng, khi hai HLV liên tục ném về nhau những lời lẽ cay nghiệt nhất. Việc Cesc Fabregas, cựu thủ quân The Gunners trở lại nước Anh để gia nhập đội chủ sân Stamford Bridge đã thổi bùng lên một màn cãi vã mới.
HLV Jose Mourinho
MÓN NỢ CỦA GIÁO SƯ
Tuy
nhiên, Mou rõ ràng có lý do để làm vậy. Ở giai đoạn đầu của kỷ nguyên
Wenger, Arsenal từng là con “ngoáo ộp” của Chelsea khi bất bại 17 lần
liên tiếp chạm trán đối thủ này tại Premier League. Câu chuyện tương tự
cũng diễn ra tại FA Cup, khi đội bóng của Giáo sư loại The Blues ở 4 mùa
nối nhau. Nhưng tất cả đã thay đổi với sự xuất hiện của Mourinho.
Dù
Claudio Ranieri mới là người cắt đứt chuỗi trận tồi tệ ấy với chiến
thắng 2-1 ngay tại Highbury ở tứ kết Champions League mùa 2003/04,
Mourinho mới thực sự là nỗi ám ảnh của Arsenal. Trong 2 nhiệm kỳ dẫn dắt
Chelsea (2004-2007, 2013-nay), Người đặc biệt bất bại cả 11 lần giáp
mặt Wenger ở mọi đấu trường.
Mourinho đã phá hủy dịp kỷ niệm 500 trận dẫn dắt Arsenal của Wenger với chiến thắng 1-0 năm 2005, nhờ pha lập công duy nhất của Didier Drogba. Cũng chính Người đặc biệt đã biến trận đấu thứ 1.000 của chiến lược gia người Pháp, khi cùng Chelsea vùi dập Arsenal tới 6-0 hồi tháng 3/2014. Đó là trận đấu mà Pháo thủ bị Samuel Eto’o và Andre Schuerrle chọc thủng lưới 2 lần chỉ sau 7 phút đầu, Kieran Gibbs thì bị đuổi nhầm vì lỗi chơi bóng bằng tay của... Alex Oxlade-Chamberlain trước khi Eden Hazard, Oscar (2 bàn) và Mohamed Salah khép lại lễ kỷ niệm thảm họa của Giáo sư, người đã thừa nhận sau trận đó là một “nỗi thất vọng khủng khiếp”.
Tuy vậy, hẳn tất cả vẫn chưa quên điều gì đã xảy ra cuối mùa giải 2013/14 ấy: trong khi Chelsea của Mourinho trắng tay, thì Arsenal giải được cơn khát danh hiệu với chiếc Cúp FA. Giờ mọi chuyện lại đang diễn ra theo hướng có lợi cho The Blues. Mou vẫn đang là nỗi ám ảnh của Wenger nhưng như chính hai HLV này thừa nhận, đây không phải là cuộc chiến cá nhân giữa họ. Mùa giải vẫn còn dài và bất kể từng ném vào nhau những gì, số danh hiệu cuối mùa mới là thứ phân định thắng thua giữa những kẻ “thiên địch” trời sinh.
Wenger chưa từng thắng Mourinho
Ngoài 5 trận hòa đều ở Premier League, Wenger đã thua cả 6 lần còn lại chạm trán Mourinho trên mọi mặt trận. Arsenal thậm chí chỉ ghi được 6 bàn trong 11 trận đấu đó, và thủng lưới tới 19 lần.
Đối đầu Mourinho - Wenger
Giải đấu Mourinho Hòa Wenger
thắng thắng
Premier League 3 5 0
Cúp Liên đoàn 2 0 0
Community Shield 1 0 0
Tổng 6 5 0
Mourinho nói về Wenger
- “Tôi nghĩ ông ta là loại tọc mạch, thích soi mói. Có những người ngồi ở nhà mình nhưng vẫn bắc ống nhòm nhìn sang nhà hàng xóm. Ông ta cứ nói liên mồm về Chelsea”.
- Wenger là một chuyên gia thất bại, tôi thì không. Đó là thực tế, khi ông ta từng trải qua 8 năm trắng tay. Nếu như vậy ở Chelsea, tôi sẽ rời London và không bao giờ trở lại”.
Wenger nói về Mourinho
- Cậu ta là kẻ tồi tệ, thiếu thực tế và không tôn trọng người khác. Khi kẻ ngốc có được thành công, nó chỉ làm chúng ngốc thêm mà thôi”.
- Nhiều người dù vô địch Champions League nhưng vẫn không được coi là HLV vĩ đại. Để so sánh các HLV với nhau, hãy xem họ làm được những gì sau 5 năm với nguồn lực như nhau”.