RỜI TÂY BAN NHA BẰNG CỬA HẬU...
Cả Di Maria lẫn Fabregas đều không rời Tây Ban Nha theo cách mà họ mong muốn. Với Fabregas, giấc mơ tỏa sáng trong đội bóng của trái tim đã vỡ tan như bong bóng xà phòng, và 3 năm ở Nou Camp đáng lẽ ngập tràn niềm vui lại trở thành nốt trầm trong sự nghiệp. Lỗi lớn, thực ra, thuộc về Fabregas. Thời gian ở xứ sương mù khiến anh không còn giữ được “chất La Masia”. Bị đánh giá là thiếu kỷ luật chiến thuật, không hòa nhập được với tiqui-taca, Fabregas bị đẩy lên chơi ở vị trí “số 9 ảo”. Đó là giải pháp chẳng đặng đừng với cả Barca lẫn cá nhân tiền vệ này. Thế nên, khi Mourinho hứa hẹn sẽ biến Fabregas thành tiền vệ trung tâm hay nhất thế giới, anh chỉ mất 10 phút để nhận lời.
Di Maria, ngược lại, ra đi vì những toan tính của BLĐ Real. Ai cũng biết Di Maria quan trọng thế nào trong lối chơi của Real mùa trước. Nhưng khi Real cần những gương mặt mới cho kế hoạch kinh doanh mới, họ rao bán Di Maria đầu tiên. So với Toni Kroos hay James Rodriguez, Di Maria quá thua sút về sức hút. Gương mặt khắc khổ, dáng người gầy gò của anh không phù hợp với những chiến dịch quảng bá hình ảnh, hay đơn giản là bán áo. Dù thế nào, việc bị đẩy đi theo cách ấy cũng là nỗi đau khó tiêu hóa với Di Maria. Cho tới khi đã là người của M.U, anh vẫn nuối tiếc Bernabeu, và “hận” các quan chức bạc bẽo của Real Madrid.
... VÀ THẮP SÁNG PREMIER LEAGUE
Cuộc đời này, làm gì có ai không bao giờ thất bại. Điều quan trọng là phản ứng thế nào sau mỗi lần vấp ngã. Với Di Maria và Fabregas, bật bãi khỏi TBN chính là thất bại. Nhưng cả hai đều phản ứng đầy tích cực với “thất bại” ấy, và bây giờ, cùng nhau thắp sáng Premier League bằng tài năng. Fabregas tới Chelsea và lập tức hợp với Diego Costa thành “song sát” đáng sợ nhất; quan trọng hơn, sự có mặt của anh giúp Mourinho hoàn thiện cỗ máy Chelsea như ý ông. Di Maria tới M.U và lập tức thổi luồng sinh khí mới vào Quỷ đỏ, với những bàn thắng, những pha kiến tạo, và những màn trình diễn đỉnh cao mà lâu lắm rồi Old Trafford không được chứng kiến.
Đêm nay, khi M.U gặp Chelsea, Di Maria và Fabregas được kỳ vọng sẽ là những nhân tố quyết định tới kết quả trận đại chiến. Nhưng họ sẽ tạo nên ảnh hưởng theo những cách khác nhau. Fabregas, có thể nói, như “nhạc trưởng” trong một dàn nhạc xuất sắc. Anh không một mình quyết định thành bại của cả buổi diễn, nhưng dàn nhạc có chơi hay, đồng điệu và đúng ý đồ của người soạn hay không phụ thuộc vào chiếc gậy trong tay anh. Di Maria, ngược lại, như một tay solo thượng hạng giữa một nhóm nhạc thường thường bậc trung. Đôi khi, những màn trình diễn của anh dù xuất sắc tới mấy cũng không cứu được buổi diễn khỏi cảnh thất bại.