Tuyệt vời, phi thường, xuất sắc, chuyên nghiệp, tận tụy… Có lẽ HLV Jose Mourinho chỉ hận không thể khen Didier Drogba thêm bằng tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Đức nữa mà thôi. Người ta bảo trong cả 2 nhiệm kỳ dẫn dắt Chelsea, Mourinho chưa từng khen ngợi một nhân vật nào nhiệt liệt như thế.
Sự xuất sắc của Drogba nằm ngoài dự liệu của Tottenham, của giới chuyên môn và của chính… Mourinho. Lịch sử đã cho chúng ta biết bao bài học về những cuộc tái hồi thất bại, đến mức người ta ước gì đừng tắm lại trên dòng sông ngày cũ. Marcelo Lippi tại Italia, Andriy Shevchenko tại AC Milan, Michael Ballack tại Leverkusen…
Nhưng Drogba thì khác. Quang cảnh các trận đấu sân nhà của Chelsea mùa này giống như biểu diễn để tôn vinh Drogba vậy. Công chúng đặt tên một khán đài theo tên anh, họ gọi anh là King Drogba, họ treo băng rôn về anh đầy sân. Nhưng ở tuổi 36, Drogba vẫn uy dũng như một con voi rừng. Ít bung sức hơn, ít “bao sân” hơn, nhưng lại biết cách dồn sức cho những pha bóng quyết định.
Drogba
Một cầu thủ đã “dạt” sang tận Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc thì coi như chỉ chờ ngày giải nghệ. Nhưng khi Drogba nhận lời trở lại Chelsea, anh không hề nghĩ đến việc “ăn mày dĩ vãng” hay chơi nốt những ngày tháng cuối của đời cầu thủ. “Tôi trở về là để chiến thắng, như Mourinho vậy”, câu nói của anh trong cuộc họp báo đầu tiên rơi vào quên lãng khi Stamford Bridge đang mải mê với những bản hợp đồng mới như Diego Costa, Cesc Fabregas, Filipe Luis…
Để rồi khi Costa không còn tạo được những hiệu ứng khủng khiếp như thời gian đầu, “Vua Drogba” đã trỗi dậy mạnh mẽ. Còn ai có thể nhả lại quả bóng ngọt như thế cho Eden Hazard ghi bàn? Còn ai có thể khống chế bóng ngay nhịp đầu đã đưa được bóng đến tầm sút thuận lợi? Còn ai trong một trận derby có thể kiến tạo 1 bàn và ghi bàn thứ hai, đánh sập ý chí của đội bạn? Còn ai vào đây ngoài “King Drogba” nữa?
“Các anh nói nhiều về tuổi trẻ, về nhiệt huyết, thế nhưng khi khó khăn chỉ có bọn già chúng tôi gánh vác trọng trách”, Gianluigi Buffon (Juventus) từng giận lẫy tuyên bố như thế khi truyền thông Italia chê Azzurri quá già. Premier League mải mê chạy theo hào nhoáng, phải “nhanh hơn, mạnh hơn, nguy hiểm hơn” để một hôm chợt lắng xuống với những âm hưởng của ngày cũ.
Frank Lampard
Frank Lampard và Didier Drogba, những con người cũ đang tạo ra cảm xúc mới mẻ cho Premier League. HLV Manuel Pellegrini đang tìm mọi cách để giữ Lampard ở lại Etihad lâu hơn, Mourinho thì bảo chuyện đá tiếp hay nghỉ đều do Drogba quyết định. 3 trận gần nhất cho Chelsea, Drogba trực tiếp đóng góp 4 bàn (2 bàn, 2 kiến tạo). Không có Lampard, khoảng cách giữa Man City và Chelsea giờ này phải là 10 điểm chứ không phải 6. Xin nhắc lại là họ đều đã 36 tuổi, đá ở đấu trường khốc liệt nhất hành tinh. Ai dám nói “Không có đất cho người già” như một bộ phim nổi tiếng của Hollywood?
Mourinho tất nhiên không thích cái tựa phim ấy. Ông thích một cái tựa khác: “Chúa tể những chiếc nhẫn, sự trở về của vị vua”. Vị vua ấy tất nhiên là “King Drogba”, chỉ có điều đạo diễn thay vì Peter Jackson sẽ là Mourinho và tượng vàng Oscar sẽ là vương miệng Premier League!