10 năm sau khi Mourinho đặt chân đến Anh, sức hút của người đàn ông ấy vẫn chưa hề suy giảm. Báo chí vẫn nuốt lấy từng chữ mà Mourinho nói trong cuộc họp báo. Mà họ chờ đợi những cuộc họp báo trước và sau trận đấu của Mourinho cũng có lý do. Vì Mourinho có cái miệng quá ăn tiền. Nói gì cũng hay, nói gì cũng mang tính gợi mở rất lớn.
Khi Mourinho nói ông đang có đội hình vừa ý nhất trong nhiều năm trở lại đây, báo Sport ở Tây Ban Nha lập tức dẫn lại để châm chọc Real Madrid, khơi lại những ký ức buồn từ những năm tháng của Mourinho ở thủ đô Tây Ban Nha. Thời ở Madrid, Mourinho nói cũng nhiều. Nhưng khổ nổi văn hóa Real không thích... nói nhiều.
Nhưng văn hóa Anh thì khác. Đấy là lý do chỉ sau vài tháng trở lại, ông đã gọi mình là một con cá mập thông minh, trở về với đại dương quen thuộc mà ngày xưa nó từng vùng vẫy. Thôi thì báo chí Tây Ban Nha và Italia tha hồ mà đoán già đoán non. Họ quy chụp cho Mourinho chê Serie A và La Liga là ao, là sông, là suối, không xứng với “đại dương Premier League”.
Từ ấy đến nay, biết bao nhiêu ví von được Mourinho đi ra. Có khi nó khiến người ta khó chịu, nhưng không ai phủ nhận đấy đều là những phát ngôn rất đắt, chỉ được đưa ra sau khi đã được một bộ não thông minh xử lý cẩn thận. Sau khi hạ West Ham, Mourinho lại có một cuộc họp báo đáng nhớ nữa. Ở đó ông bảo cầu thủ của mình “khóc lóc than vãn quá nhiều”, đến mức ông phải hủy bớt một buổi tập.
Mourinho nói: “Tôi đã lên lịch tập 2 buổi vào ngày mai, nhưng cầu thủ của tôi khóc lóc ghê quá nên tôi đành thay đỏi. Giờ họ sẽ tập nhẹ và ngày mai sẽ chỉ tập thêm một buổi nữa mà thôi”. Có một điều mà Mourinho rất khác với những HLV nước ngoài ở Anh là ông không bao giờ than vãn về chương trình Giáng sinh của Premier League. Ông thừa nhận cầu thủ của mình cũng là người, cũng biết mệt, cũng gặp nhiều khó khăn, nhưng... vẫn phải ra sân vui vẻ mà đá.
“Chúng tôi nhận lương để phục vụ công chúng. Nếu công chúng thích xem bóng đá vào dịp lễ tết, chúng tôi sẽ ra sân. Tôi rất vui vẻ với việc ấy,” Mourinho nói, cực kỳ chuyên nghiệp. Đấy là cái tính mà Sir Alex Ferguson cực thích ở Mourinho, nhập gia tùy tục. Ngược lại, khi Arsene Wenger vừa mở miệng phàn nàn, Sir Alex độp ngay: “Thôi Wenger im lặng dùm, lần sau ai hỏi gì về bóng đá Nhật thì hãy mở miệng trả lời”.
Cái sự nhập gia tùy tục ấy ở Mourinho xuất phát từ lòng yêu nghề tuyệt vời. HLV và cầu thủ đẳng cấp cao, cũng như diễn viên Hollywood, nhận những mức lương mà hàng tỷ người khao khát, phấn đấu cả đời cũng không được. Quyền lợi phải đi đôi với trách nhiệm. Anh không thể hưởng đặc ân mà đòi phải được cư xử như người bình thường được.
Mourinho cũng từng nói ông không căng thẳng với nghề như mọi người vẫn nghĩ. Vì so với một bác sĩ cầm dao mổ, mạng người có thể nguy trong khoảnh khắc, nghề HLV xem ra... dễ ợt. Chính vì cái sự yêu đời, yêu nghề ấy mà Mourinho đã tạo ra được một sức hút thật tự nhiên. Từng câu nói, từng cử chỉ của ông đều được báo chí quan tâm.
Vì ông xứng với điều ấy!