Trong sân khấu, có một thuật ngữ là “tổ đãi”. Những người được “tổ đãi” có thể ngoại hình không lấy gì làm xuất sắc, đài từ của họ có thể yếu xìu, diễn xuất của họ có thể không thần sầu quỷ khóc, nhưng cứ hễ họ làm gì, đám đông dưới khán phòng nhiệt liệt đón nhận. Họ nói một câu vui vui, khán giả cười bể rạp. Họ nói vài câu than thở, khán giả khóc như mưa.
Nếu bóng đá cũng có “tổ”, Anthony Martial dứt khoát là nhân vật được “tổ đãi”. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, anh có đủ tất cả. Trước hết hãy nói về thiên thời. Man United cả mùa Hè tất tả tìm một trung phong xuất sắc. Họ hỏi Edinson Cavani, PSG cười khẩy. Họ gạ mua Thomas Mueller và Robert Lewandowski, Bayern Munich nhếch mép. Họ gạ mua Neymar, Barcelona làm ngơ. Rồi trong ngày cuối cùng của thị trường chuyển nhượng, Man United xách một bao tiền chồng lên bàn đàm phán của Monaco. Chủ tịch Monaco sau này trần tình, số tiền đề nghị ấy khiến ông... suýt xỉu. Vậy là Martial trở thành cầu thủ tuổi teen cao giá nhất lịch sử bóng đá thế giới. M.U không mua được ai nên mới mua Martial.
Đấy là thiên thời!
Anh sang M.U, nếu gặp ngay một HLV bình thường, ông ta tung anh vào sân. Áp lực từ truyền thông và khán giả sẽ nhấn chìm anh. Anh sẽ trở thành quả “bom xịt” lớn nhất trong mùa Hè, báo chí Anh sẽ liệt anh vào những bản hợp đồng tệ hại nhất trong lịch sử Premier League. Nhưng may sao HLV của anh là Louis van Gaal, một người rất rất hiểu cách để phát triển một cầu thủ trẻ.
Thế nên cho dù Rooney chấn thương, Van Gaal vẫn chưa vội tung Martial vào sân trong trận đấu với Liverpool. Phải đến hiệp 2, ông mới trưng dụng anh. Nếu anh chơi không tốt, chả ai trách được anh, vì lúc ấy thế trận đang đến hồi bão hòa, đến cả Eric Cantona thời đỉnh cao cũng không làm gì được. Ấy vậy mà Martial lại ghi bàn, trong trận derby lớn nhất lịch sử bóng đá Anh xét về mặt tầm vóc của 2 đội.
Đấy là địa lợi!
Ở Man United, nhìn đi nhìn lại, rốt cục chỉ có một mình Martial là tiền đạo thực thụ. Trong mùa Hè qua, chả hiểu Louis van Gaal nghĩ gì lại đi bán đi Robin van Persie lẫn Javier Hernandez. Để rồi trong những ngày cuối cùng, ông đẩy đi nốt Adnan Januzaj. Trong khi đó, Wayne Rooney thất bại thảm hại khi được đôn lên đá như một trung phong. Mấy năm trời bị Sir Alex Ferguson, David Moyes và Van Gaal hành hạ xê dịch đủ mọi vị trí, Rooney mất hết cảm giác của một trung phong, cái mũi không còn bén nhạy để “đánh hơi” những bàn thắng. Rốt cục chỉ còn mỗi Martial là phù hợp nhất cho vị trí “số 9”, tức là đúng với số áo của anh.
Đấy là nhân hòa!
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa có đủ, Martial lại còn có được sự ủng hộ của vị thần may mắn. Trận gặp Liverpool, khi toàn bộ đội hình The Kop đã quen với cách đá của Memphis Depay, một người cứ có bóng lại ngoặt ngang vào trong như... con cua thì Van Gaal lại tung Martial vào sân, người có cách đá dốc thẳng vào phòng tuyến của đối phương như... con dế trũi. Rồi đến trận gặp Southampton, hậu vệ đối phương cứ như sợ anh chưa đủ “hot” đã chuyền bóng thẳng xuống cho anh đối mặt với thủ môn của đội mình.
Martial hay không? Chả ai dám nói anh không hay. Nhưng anh... hên không? Càng không ai dám nói anh không hên. Hãy gọi anh là “Anthony tóc đỏ”, hay ngắn gọn hơn là... “An tóc đỏ”.