Bebe, hợp đồng tai tiếng bậc nhất trong lịch sử Premier League, cũng không thể được thanh lý. Anh lại được đem cho mượn sang Pacos Ferreira của Bồ Đào Nha, và chắc chắn là M.U vẫn phải trả một phần lương. Một năm lương của anh này, 740.000 euro, cao hơn giá của rất nhiều cầu thủ trong đội hình Pacos. Cầu thủ trị giá 7,4 triệu bảng được đưa về năm 2010, hoàn toàn không có một chút giá trị sử dụng nào với Man United, chưa bao giờ ra sân ở Premier League và cũng chẳng đội nào muốn rước đi. Khả năng là họ sẽ phải nuôi anh ta đến tận năm 2015, khi hết hợp đồng.
Bebe
2. Cầu thủ duy nhất được M.U bán đi trong mùa Hè này là Scott Wootton từ đội trẻ, bán cho Leeds với giá 1 triệu bảng. 1 triệu bảng, kể từ khi Premier League ra đời đến nay mới chỉ có 2 mùa giải M.U thu được ít tiền từ TTCN đến thế.
Đầu tiên là mùa 1993/94, thời đó giá cầu thủ còn rẻ nên không thể so sánh. Sau đó là mùa 1999/00, mùa mà đội hình của M.U đang rất gần với sự hoàn hảo. Còn lại, ngay cả những năm không có biến đổi lớn trong đội hình, M.U cũng phải bán được trên dưới 10 triệu bảng tiền cầu thủ.
Khi nhắc tới TTCN, người ta hay vô thức đặt ra câu hỏi “Mua bao nhiêu?” mà không mấy khi để tâm đến việc “Bán bao nhiêu?”. Việc bán cầu thủ có ý nghĩa riêng của nó.
Khi một CLB bán được những cầu thủ mà họ không cần, điều đó có vài ý nghĩa: họ cắt giảm được quỹ lương và thu về một khoản tiền để chi tiêu, dù không quá nhiều, họ ổn định được hậu trường (chẳng hay ho gì việc có một vài cầu thủ trẻ hoặc quá tuổi băm cứ hô hoán lên rằng họ đang không được tạo điều kiện ra sân), và điều đó còn thể hiện rằng lò đào tạo đang làm việc có chất lượng.
Một năm về trước, không tính 2 món hàng “hết đát” cần thanh lý là Park Ji-sung và Berbatov, M.U bán được Ritchie de Laet, Matty James, Robbie Brady, Joshua King, Oliver Norwood. Tất nhiên là cũng chẳng mấy người biết những cầu thủ trẻ này, nhưng đó là minh chứng của việc lò đào tạo CLB này vẫn có hiệu quả nhất định, và quan trọng hơn, họ thu về 5,5 triệu bảng từ những người đó.
Hẳn là HLV David Moyes cũng đã ước ông có thêm 5,5 triệu bảng khi ngồi vào bàn đàm phán, đặc biệt là trong trường hợp của Ander Herrera, người mà M.U đã bỏ cuộc vì chê đắt mấy triệu.
3. Việc không bán được cầu thủ chỉ có 2 nguyên nhân: hoặc là đội hình M.U đã toàn bích, không thừa, hoặc là các lãnh đạo của họ đã làm việc không tốt.
Ed Woodward không phải là người ném tiền qua cửa sổ đưa Bebe về Old Trafford. Nhưng khi Bebe không đi mà vẫn “bám” M.U, thì người ta lại có cớ để nói ông: những tờ báo lớn ở Anh hôm qua giật những cái tít đầy tính mỉa mai khi đưa tin Bebe gia nhập Pacos. Nó được liên hệ rất nhanh với mùa chuyển nhượng vốn đã u ám của Man United.