Cả hai chúng tôi đều rất thích thú việc được chơi cho đội U21. Khi đó, các cầu thủ U21 vẫn còn đi cùng các cầu thủ đội lớn khi thi đấu. Chúng tôi được gặp các ngôi sao và thần tượng của mình, và mơ ước được chơi bên cạnh họ.
Tôi phải thừa nhận rằng lúc đó tham vọng lớn hơn của tôi là ổn định ở Liverpool và giành các danh hiệu. Nếu tôi làm được thế, tôi tin rằng rồi sẽ được đội tuyển quốc gia thừa nhận. Trong khi đó Frank rất quyết tâm với đội tuyển quốc gia, như những gì chúng tôi đã trao đổi khi ở cùng phòng.
Paul Scholes
Rốt cuộc, một nhóm cầu thủ trẻ đã trưởng thành khá nhanh. Steven Gerrard, Michael Owen và Rio Ferdinand đều nhanh chóng gần như bỏ qua trình độ U21, nhưng Frank và tôi đã tiến chậm và cùng nhau. Tôi có 27 trận, anh ấy 19. Đó là lý do tại sao tôi rất khâm phục khi anh ấy có lần thứ 100 khoác áo tuyển Anh. Tôi cũng coi anh ấy là cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử Chelsea, hơn Drogba, Osgood, Hudson và những người khác.
Nhưng khi lần đầu gặp Frank, anh ấy thậm chí còn không phải là cầu thủ giỏi nhất ở West Ham. Trong buổi đá thử của các trường học toàn quốc năm 1992, chúng tôi đều biết Frank vì anh ấy là con trai một cầu thủ khá nổi tiếng, nhưng ngôi sao thực sự ngày hôm đó là một cầu thủ tấn công tinh quái tên là Lee Hodges.
Nhưng rốt cuộc không ai giành được suất trong lò đào tạo trẻ của LĐBĐ Anh ở Lilleshall. Hodges sau này chỉ chơi ở giải bán chuyên. Vì thế, lần gặp lại của tôi và Frank là khi Liverpool đánh bại West Ham ở trận chung kết Cúp FA trẻ năm 1996. Chúng tôi giành chiến thắng lượt đi ở Upton Park 2-0 và sau đó hoàn tất mọi chuyện ở Anfield, nhưng Frank đã gây ra sự kinh hoàng cho chúng tôi ở lượt về khi anh ghi bàn ngay phút thứ nhất trước The Kop.
Đó là một pha dứt điểm sau này sẽ thành thương hiệu của anh, cú sút như trái phá vào nóc lưới từ bên ngoài vòng cấm địa. Chính sự chăm chỉ và bền bỉ đã giúp anh ấy trở nên hoàn hảo. Sau mỗi buổi tập với tuyển Anh, anh ấy sẽ tập thêm 5-10 cú phạt đền, chạy thêm và tập thêm kỹ thuật. Đó là một thói quen tốt và giải thích tại sao ở tuổi 35, có cảm giác anh ấy vẫn còn có thể tiến bộ hơn.
Frank Lampard
Tôi đã luôn nói rằng Steven Gerrard sinh ra ở đẳng cấp thế giới, còn Frank trở thành đẳng cấp thế giới. Điều đó hoàn toàn nghiêm túc. Sức mạnh tinh thần là điểm mạnh lớn nhất ở Frank. Tôi coi anh ấy sau Steven, nhưng trước Paul Scholes trong danh sách 3 tiền vệ hàng đầu của thời đại Premier League.
Tôi biết Xavi của Barcelona gọi Scholes là tiền vệ xuất sắc nhất trong 20 năm qua, nhưng Frank tạo ra sức ảnh hưởng nhiều hơn ở các trận cầu lớn. Những bàn thắng của anh giúp Chelsea có chức vô địch Anh đầu tiên năm 2005. Anh cũng giúp họ giành Cúp FA và ghi bàn trong 1 trận chung kết Champions League. Anh cũng chơi nhiều hơn và ghi nhiều bàn hơn cho tuyển Anh, và tổng số 166 bàn của Frank ở Premier League, kỷ lục với một tiền vệ, vượt xa 107 bàn của Scholes.
Khi chúng tôi đã là những gương mặt thường xuyên của tuyển Anh dưới thời Sven Goran Eriksson, do mối kình địch Chelsea- Liverpool, chúng tôi không còn thân thiết như thời ở đội U21. Nhưng tôi vẫn rất tôn trọng anh ấy và tin rằng anh ấy xứng đáng chơi bên cạnh Gerrard. Khi đó người ta bàn tán nhiều về việc Gerrard và Lampard có nên cùng ra sân cho tuyển Anh. Với tôi câu trả lời là quá đơn giản, đương nhiên họ phải chơi cùng nhau. Một HLV mạnh mẽ sẽ hiểu điều đó, nhưng Sven thì không. Đó là lý do tại sao Scholes bị đẩy sang cánh trái và rồi giã từ sự nghiệp.
Tôi không chỉ trích Scholes, nhưng Lampard quả thật giỏi hơn anh ở thời điểm ấy. Một tài năng lớn với những con số ấn tượng: 4 Cúp FA, 3 Premier League, 1 Champions League và 1 Europa League, 100 lần khoác áo đội tuyển quốc gia và tỉ lệ bàn thắng 3 trận/1 bàn, mơ ước của ngay cả những tiền đạo giỏi. Frank đơn giản là vượt trội.