Nhưng không biết ông sẽ còn hạnh phúc bao lâu nữa khi Chelsea đã phải chịu thất bại đầu tiên của mùa giải trước đội bóng ngổ ngáo Everton (0-1) và đáng chú ý hơn trong trận thua đó, người ta không còn thấy nhiều điều “đặc biệt” của Mourinho.
HẠNH PHÚC NHƯNG CHƯA THỂ THĂNG HOA
Ngày tái ngộ Chelsea, Mourinho nhắc đi nhắc lại 2 từ “hạnh phúc”, điều ông không có ở Real Madrid. Ở Bernabeu, Mou luôn cảm thấy không hài lòng vì cho rằng mình không được ủng hộ và tin tưởng. Chính Mou thổ lộ: cả BLĐ và hàng triệu CĐV Real đã không nhìn nhận đúng công sức của ông, đặc biệt là trong cuộc chiến chống lại Barcelona. Triết lý bóng đá hiện đại và hiệu quả của Mou cũng không được thừa nhận. Người ta vẫn muốn Real chơi một thứ bóng đá đẹp mắt và phóng khoáng hơn là thứ bóng đá chắc chắn, chặt chẽ kiểu Mou.
Kết quả là sau mùa 2011/12 được coi là thành công khi Real-Moudrid xuất sắc vượt qua Barca để vô địch La Liga thì đến mùa 2012/13, cả Real và Mourinho đều sa sút thảm hại. Real mất dần sự ổn định, thất bại đau đớn trước Dormund ở bán kết Champions League và ở La Liga họ bị Barca bỏ xa với khoảng cách hơn 10 điểm. Người đặc biệt thậm chí sa đà vào các cuộc tranh luận, cãi vã liên miên với BLĐ, giới truyền thông, đối thủ và cả chính các cầu thủ của mình như Ronaldo, Ramos, Casillas... Càng đến cuối mùa giải năm ngoái, Mourinho càng tỏ rõ thái độ muốn được trở về Anh, nơi mà ông cảm thấy mình được yêu mến và tôn trọng.
Kết quả là sau mùa 2011/12 được coi là thành công khi Real-Moudrid xuất sắc vượt qua Barca để vô địch La Liga thì đến mùa 2012/13, cả Real và Mourinho đều sa sút thảm hại. Real mất dần sự ổn định, thất bại đau đớn trước Dormund ở bán kết Champions League và ở La Liga họ bị Barca bỏ xa với khoảng cách hơn 10 điểm. Người đặc biệt thậm chí sa đà vào các cuộc tranh luận, cãi vã liên miên với BLĐ, giới truyền thông, đối thủ và cả chính các cầu thủ của mình như Ronaldo, Ramos, Casillas... Càng đến cuối mùa giải năm ngoái, Mourinho càng tỏ rõ thái độ muốn được trở về Anh, nơi mà ông cảm thấy mình được yêu mến và tôn trọng.
Và khi trở lại Chelsea, Mourinho như được trở về chính ngôi nhà yêu quý của mình. Môi trường làm việc quen thuộc, ê-kip làm việc chuyên nghiệp hàng đầu thế giới, những học trò ruột và đặc biệt là sự ủng hộ và tin tưởng tuyệt đối của BLĐ, cầu thủ và CĐV nhà. Ông chủ Abramovich trao quyền tối đa cho Mourinho trong việc tuyển chọn và xây dựng đội hình. Tài chính không hạn chế cho chuyển nhượng. Tất cả mọi yêu cầu được đáp ứng chỉ để phục vụ một tiêu chí của vị tỷ phú người Nga: Chelsea cần một lối chơi đẹp, quyến rũ hơn và vẫn phải mang lại thành công.
MOURINHO KHÔNG CÒN ĐẶC BIỆT?
Với sự hậu thuẫn như thế, không khó để ngay lập tức Mou đặt dấu ấn trong lần trở lại Stamford Bridge. Những bản hợp đồng mới như De Bruyne, Schuerrle, Willian hay Eto’o rất nhanh chóng được đưa về trong khi những công thần như Terry, Lampard, Cech, Ashley Cole vẫn được giữ lại với vai trò rất quan trọng. Và trong những trận khởi động đầu mùa, Chelsea của Mou đã tìm lại được phong cách hiệu quả quen thuộc và tất nhiên, người ta cũng bắt đầu nhìn thấy những nét quyến rũ.
Nhưng đó là giai đoạn chuẩn bị còn đến bây giờ, khi mùa giải đã trôi qua được một tháng với 5 trận đấu quan trọng thì thầy trò Mourinho đã phải chịu tới 2 thất bại. Trận thua đầu tiên trước Bayern Munich (Siêu Cúp châu Âu) còn có thể chấp nhận được khi Chelsea đã chơi hay, vươn lên dẫn trước, bị gỡ hòa ở phút cuối và chỉ chịu thất bại trên chấm 11m. Nhưng đến thất bại đau đớn ở vòng đấu vừa rồi trước Everton (0-1) thì sự yếu kém của họ thật khó bào chữa. Đó là trận đấu mà Chelsea thua đối thủ về mọi mặt.
Về thể lực, Chelsea để đối thủ lấn lướt trong từng pha tranh bóng, trong từng pha đua tốc độ. Ngay cả những cuộc đấu một-một vốn là sở trường của Terry, Mikel, Luiz, Lampard, Ivanovic thì họ cũng để đối phương dễ dàng vượt qua. Về kỹ thuật, những pha xử lý bóng, dứt điểm hời hợt, vụng về của Eto’o, Schuerrle, Torres càng làm người ta cảm thấy Chelsea như thiếu một nhân tố ngôi sao, kiểu Drogba. Về chiến thuật, cách mà Everton chơi bóng cứ như thể họ mới là Chelsea thời kỳ hoàng kim, còn Chelsea “xịn” của Mou hiện tại thì quá “xịt”.
Trong khi Everton chặt chẽ trong từng khu vực, từng tuyến, từng vị trí thì Chelsea lại để cho đối phương rất nhiều khoảng trống. Các cầu thủ Everton vốn dĩ không phải là những siêu sao nhưng cũng dễ dàng tổ chức tấn công và ghi bàn. Tình huống Jelavic chuyền bóng bằng đầu cho Naysmith ghi bàn là minh chứng rõ nét. Các cầu thủ chủ nhà thoải mái phối hợp ở khu trung lộ, làm hàng thủ Chelsea rối loạn, Luiz bị lôi ra ngoài, Terry bị hút về trước, Ivanovic mất phương hướng và không ai hỗ trợ phía sau lưng nên hệ thống phòng ngự trứ danh của The Blues vỡ là việc đương nhiên. Đây là hình ảnh không thường thấy trong các hệ thống mà Mourinho xây dựng.
Trong khi Everton chặt chẽ trong từng khu vực, từng tuyến, từng vị trí thì Chelsea lại để cho đối phương rất nhiều khoảng trống. Các cầu thủ Everton vốn dĩ không phải là những siêu sao nhưng cũng dễ dàng tổ chức tấn công và ghi bàn. Tình huống Jelavic chuyền bóng bằng đầu cho Naysmith ghi bàn là minh chứng rõ nét. Các cầu thủ chủ nhà thoải mái phối hợp ở khu trung lộ, làm hàng thủ Chelsea rối loạn, Luiz bị lôi ra ngoài, Terry bị hút về trước, Ivanovic mất phương hướng và không ai hỗ trợ phía sau lưng nên hệ thống phòng ngự trứ danh của The Blues vỡ là việc đương nhiên. Đây là hình ảnh không thường thấy trong các hệ thống mà Mourinho xây dựng.
Tệ hơn, người ta thấy những quyết định của Mourinho trong trận đấu này đều chưa chính xác, không hiệu quả. Việc sử dụng Juan Mata như là một nhạc trưởng là một giải pháp không tồi và tiền vệ người TBN vẫn để lại dấu ấn trong những pha xử lý cá nhân, những đường chuyền, những quả đá phạt. Nhưng việc ông để Eto’o đá chính ngay trong trận ra mắt thì quả là một dấu hỏi. Phẩm chất của “Báo đen” là không thể chối cãi, nhưng bản thân cầu thủ này đã 32 tuổi và quan trọng hơn là trong suốt thời gian vừa qua anh chỉ chơi cầm chừng cho Anzhi tại giải vô địch Nga.
Vì vậy, dù vẫn còn những pha xử lý kỹ thuật, những đường chuyền thông minh nhưng điểm mạnh nhất của Eto’o là sức mạnh, tốc độ và lối chơi đột biến thì không còn. Ngay cả khả năng dứt điểm của Eto’o cũng có vấn đề khi anh bỏ lỡ cơ hội rõ ràng trước cầu môn trống. Trong khi đó, đối tác của Eto’o là Schuerrle đã có một trận đấu vô duyên đến kỳ lạ. Những pha dứt điểm vội vàng, hấp tấp và thiếu chính xác không cho thấy đẳng cấp của một chân sút hàng đầu Bundesliga. Những sự thay thế như Torres lại càng làm người ta thất vọng và cảm thấy nhớ Lukaku, tiền đạo đã cho chính Everton mượn chỉ cách đây nửa tháng.
Vì vậy, dù vẫn còn những pha xử lý kỹ thuật, những đường chuyền thông minh nhưng điểm mạnh nhất của Eto’o là sức mạnh, tốc độ và lối chơi đột biến thì không còn. Ngay cả khả năng dứt điểm của Eto’o cũng có vấn đề khi anh bỏ lỡ cơ hội rõ ràng trước cầu môn trống. Trong khi đó, đối tác của Eto’o là Schuerrle đã có một trận đấu vô duyên đến kỳ lạ. Những pha dứt điểm vội vàng, hấp tấp và thiếu chính xác không cho thấy đẳng cấp của một chân sút hàng đầu Bundesliga. Những sự thay thế như Torres lại càng làm người ta thất vọng và cảm thấy nhớ Lukaku, tiền đạo đã cho chính Everton mượn chỉ cách đây nửa tháng.
Tôi không hề thấy những quyết định táo bạo và chính xác của Mourinho ở trận thua Everton, ngay cả phản ứng của “Special One” bên ngoài đường biên cũng rất hòa nhã và thậm chí là cam chịu.
Đặng Phương Nam
BAO GIỜ MOURINHO VÀ CHELSEA TRỞ LẠI?
Mourinho và Chelsea sẽ trở lại, điều này là tất yếu bởi Mou không có thói quen thất bại 2 trận đấu liên tiếp và với đội quân hùng mạnh như Chelsea thì người ta chỉ coi thất bại vừa qua như là một tai nạn. Nhưng có một câu hỏi đặt ra sau trận đấu với Everton: Phép màu của người đặc biệt đâu mất rồi? Không thấy những quyết định táo bạo và chính xác, ngay cả phản ứng của “Special One” bên ngoài đường biên cũng rất hòa nhã và thậm chí là cam chịu. Không phản ứng, đôi co với trọng tài, cũng không ra sát đường biên chỉ đạo đốc thúc, hò hét học trò.
Thông thường, khi bị dẫn trước, thái độ của Mourinho rất khác. Ông sẵn sàng thay 2-3 cầu thủ và chấp nhận chơi tấn công toàn diện với tất cả các tiền đạo tốt nhất. Nhưng trong trận đấu với Everton thì Chelsea của “Ngài hạnh phúc” lại rất lành và thiếu cá tính. Phải chăng khi cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thì người ta sẽ tự cảm thấy hài lòng và không còn muốn chiến đấu nữa? Nếu điều đó xảy ra thì thật là nguy hiểm với cả Chelsea và với chính Mourinho. Hy vọng là không, bởi quan điểm cá nhân tôi vẫn cho rằng Mourinho là một người đặc biệt. Chỉ có điều trong trận đấu vừa qua ông đã để quên cá tính đặc biệt ở đâu đó. Mong rằng Mourinho sẽ sớm tìm lại bởi xét cho cùng, trong bóng đá những điều đặc biệt, những điều khác biệt mới có thể mang đến chiến thắng.
Thông thường, khi bị dẫn trước, thái độ của Mourinho rất khác. Ông sẵn sàng thay 2-3 cầu thủ và chấp nhận chơi tấn công toàn diện với tất cả các tiền đạo tốt nhất. Nhưng trong trận đấu với Everton thì Chelsea của “Ngài hạnh phúc” lại rất lành và thiếu cá tính. Phải chăng khi cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thì người ta sẽ tự cảm thấy hài lòng và không còn muốn chiến đấu nữa? Nếu điều đó xảy ra thì thật là nguy hiểm với cả Chelsea và với chính Mourinho. Hy vọng là không, bởi quan điểm cá nhân tôi vẫn cho rằng Mourinho là một người đặc biệt. Chỉ có điều trong trận đấu vừa qua ông đã để quên cá tính đặc biệt ở đâu đó. Mong rằng Mourinho sẽ sớm tìm lại bởi xét cho cùng, trong bóng đá những điều đặc biệt, những điều khác biệt mới có thể mang đến chiến thắng.
Hãy là “người đặc biệt” và mang đến những chiến thắng, lúc đó ông sẽ là “ngài hạnh phúc” thực sự, Jose Mourinho!.
Ấn tượng nhất: Olivier Giroud
Mesut Oezil quá hay trong ngày ra mắt, góp công lớn giúp Arsenal thắng Sunderland 3-1 nhưng cầu thủ mà tôi ấn tượng nhất ở vòng đấu này là Giroud. Người Việt Nam đã được chứng kiến kỹ năng ghi bàn tuyệt đỉnh của tiền đạo này khi anh lập hat-trick tại Mỹ Đình hồi tháng 7. Giroud tiếp tục thể hiện phong độ quá ấn tượng, kiến tạo 1 và ghi 1 bàn giúp Arsenal lần đầu trở lại ngôi đầu bảng sau 4 năm.
Bất ngờ nhất: Jussi Jaaskelainen
Đã hơn 38 tuổi nhưng lão tướng người Phần Lan vẫn là lá chắn thép trong khung gỗ của West Ham. Ở trận đấu đêm Chủ nhật vừa qua, Jaaskelainen đã chơi như “lên đồng”, cứu thua tới 5 lần giúp West Ham bảo vệ mành lưới trước Southampton (hòa 0-0). Mùa trước Jaaskelainen là thủ môn bận rộn nhất, khi anh cứu thua tổng cộng... 166 lần. Một con số đáng kinh ngạc!
CON SỐ:
1 - Pha ghi bàn vào lưới Sunderland là lần đầu Giroud lập công tại Premier League ngoài London. Trước đó, anh đã ghi 12 bàn tại Emirates và 2 bàn còn lại tại sân của Fulham và West Ham.
26 - Aston Villa hiện đang trải qua chuỗi 26 trận liên tiếp bị thủng lưới. Đây hiện là “kỷ lục” của Premier League.
400 - Ra sân trong trận làm khách Swansea rạng sáng nay, Steven Gerrard có tròn 400 lần đeo băng thủ quân của Liverpool. Trước đó, Gerrard đã có tổng cộng 634 trận khoác áo Liverpool, ghi 159 bàn.