Không phải nhắc lại: Van Persie , hoặc cụ thể hơn thì chính các bàn thắng của anh, là nguyên nhân lớn nhất giúp M.U đoạt chức vô địch Premier League mùa trước. Cũng trong mùa trước, từng có một giai đoạn Van Persie bỗng dưng “tịt ngòi” (7 trận liên tiếp). Đấy là lúc M.U thua Real Madrid ngay tại sân nhà, bị loại khỏi Champions League. Đấy cũng là lúc M.U bị Chelsea loại khỏi Cúp FA. Những trận thắng của họ trong giai đoạn ấy chỉ là thắng các đối thủ rất yếu, như Reading hoặc QPR.
Tóm lại, M.U phụ thuộc rất nhiều vào Van Persie, và đấy có lẽ là khác biệt lớn nhất khi bàn về lĩnh vực tấn công của hai đội trước trận derby thành Manchester. Mở rộng vấn đề, cũng có thể nói sự thành - bại của M.U phụ thuộc quá nhiều vào khả năng ghi bàn của các tiền đạo. Từ đầu mùa đến nay, đội bóng của HLV David Moyes ghi được 6 bàn ở Premier League, thì cả 6 bàn ấy đều thuộc về các tiền đạo (Van Persie, Danny Welbeck, Wayne Rooney - dĩ nhiên, chúng ta chỉ có thể nói vậy nếu xem Rooney và Welbeck là tiền đạo).
Hoàn toàn ngược lại, trong 8 bàn thắng mà Manchester City ghi được tại Premier League, có đến phân nửa là do công các tiền vệ. Hiện chưa ai ghi bàn cho Man City nhiều hơn tiền vệ trụ Yaya Toure. Có 6 chân sút đã ghi bàn cho Man City, đấy cũng là một khác biệt đáng lưu ý so với M.U.
Thế nên, bất kể người ta xem Wayne Rooney là một tiền đạo đúng nghĩa, tiền đạo lùi, hay tiền vệ công, thì việc anh này ghi bàn vào lưới Crystal Palace ở vòng đấu vừa qua cũng làm cho niềm vui của giới hâm mộ M.U bùng nổ. Rooney đã bình phục chấn thương và lấy lại phong độ cao? Anh đã có được tiếng nói chung với đồng đội cũng như HLV David Moyes? Tùy quan điểm riêng của mỗi người. Nhưng dù sao, Rooney ít ra cũng đã chia sẻ được gánh nặng ghi bàn cho M.U, cái gánh nặng trước đó chỉ đè lên vài Van Persie, và phần nào là Welbeck.
Ở đẳng cấp cao, khi giới chuyên môn nói về số bàn thắng của các tiền đạo, thì điều đó không chỉ có ý nghĩa ở chuyện ghi bàn. Số bàn thắng, số cây làm bàn và cách ghi bàn còn nói lên cả lối chơi của toàn đội và nói lên khả năng ghi bàn của từng cá nhân cụ thể liên quan đến lối chơi ấy.
Man City không có một tiền đạo cự phách như Van Persie, nhưng điều đó hóa ra lại có chỗ hay: đội bóng của HLV Manuel Pellegrini không phụ thuộc vào chân sút nào. Sergio Aguero có vẻ là quan trọng nhất lúc này. Nhưng nếu không có Aguero, hoặc nếu anh này rớt phong độ, đâu thể nói rằng đã hết cầu thủ ghi bàn cho Man City! Mùa trước, Man City “dám” bỏ Mario Balotelli. Mùa này, họ lại bỏ luôn Carlos Tevez. Edin Dzeko mùa trước chỉ ngồi dự bị, giờ lại có dịp ra sân nhiều hơn, đá chính nhiều hơn. Cũng là một “siêu dự bị” như Dzeko, nhưng tiền đạo Chicharito bên phía M.U hầu như không có chút hy vọng nào để trở thành chân sút đá chính. Bởi M.U đâu thể bỏ Van Persie ra khỏi đội hình.
Riêng với trận derby Manchester, và riêng với cuộc so tài giữa các tiền đạo trong trận này, câu “quý hồ tinh” chưa chắc đã đúng.