Trận gặp Wigan ông sử dụng Rafael, kế đến là các phương án Phil Jones, Valencia, Fabio và 2 trận gần nhất là Smalling. Câu hỏi được đặt ra: Nếu vị trí hậu vệ phải của Quỷ đỏ không có vấn đề, tại sao Moyes phải thay người trấn giữ liên tục như thế? Buồn cho M.U khi Pellegrini lại nhận ra điểm yếu này.
Cơ sở thứ hai chính là phong độ tệ hại của Smalling. Hai trận gần nhất Smalling đá hậu vệ phải, Man United thủng lưới tới… 6 bàn, trong đó ít nhất 2 bàn thua đến từ cánh của anh. Ngay như trận đấu với Man City vừa qua, Smalling cũng bị Kolarov và Nasri “quay” đến chóng mặt.
Cái cách bộ đôi của Man City đánh lừa Smalling đơn giản là một người chạy hơi bó vào trong để thu hút sự chú ý của hậu vệ này, và người còn lại âm thầm băng lên dọc cánh đón bóng thực hiện quả tạt. Thực ra cũng hơi bất ngờ khi David Moyes hoàn toàn bị động trước đòn tấn công này. Thay vì cử thêm một cầu thủ nữa (Valencia chẳng hạn) hỗ trợ Smalling, ông lại để mặc cậu học trò.
Ở cánh còn lại, Evra cũng có một ngày thi đấu thất bại. Mặc dù liên tục nhận được sự hỗ trợ từ Ashley Young, nhưng rốt cuộc hành lang của Evra cũng sụp đổ phút 50, sau pha bứt phá thần tốc của Navas.
3/4 bàn thắng ghi được đều từ những tình huống khoét vào 2 biên, Man City rõ ràng đã chọn đúng vũ khí để đánh vào điểm yếu nhất của Man United. Smalling chậm chạp, thiếu dứt khoát. Evra đã cao tuổi, thường xuyên bỏ vị trí. Hai tử huyệt này thực tế đã là vấn đề nhức nhối từ lâu, nhưng phải đến khi nó bị khoan phá quá nhiều, vết thương lâu ngày này mới khiến Man United gục ngã hoàn toàn.
Và trên hết: Tất cả những gì vừa diễn ra đã phản ánh một cách cơ bản sự khác biệt về mưu trí giữa Pellegrini và David Moyes. Một người chọn đúng phương án để tấn công. Người còn lại chậm chạp trong phản ứng, trân mình chịu trận.
Tình huống Nasri và Kolarov thực hiện màn chồng biên tạo cơ hội để Aguero ghi bàn mở tỷ số. Có thể nhìn thấy rõ ý đồ của Nasri là kéo Smalling
rời xa cánh, tạo điều kiện để Kolarov ngấm ngầm băng lên thực hiện quả tạt cho El Kun kết liễu thủ thành De Gea.