Vũ Đại cũng có nhiều anh Chí bị hại đời như thế lắm. Cứ nhìn cái cách Villas-Boas hướng về phía Chelsea mà hằn học bây giờ xem có giống thái độ “Ai cho tao lương thiện?” không?
Xuân Tóc Đỏ: Pellegrini hay người tiền nhiệm của ông đều xứng đáng trở thành nhân vật chính của “Số Đỏ” cả. “Đốc tờ Xuân” thật ra cũng chỉ là sản phẩm của thời đại nhiễu nhương thôi, khi người ta cần một cái biểu tượng để dựng lên cho thỏa cái thói hình thức bệnh hoạn. Thời ở Malaga, Pellegrini cũng từng chối Man City như Xuân có lần chối cái vinh dự được làm rể nhà cụ cố Hồng rồi đấy chứ. Nhưng người ta thiếu thần tượng quá, người ta lấy vật chất ra dụ, người ta đánh canh bạc danh dự vào cả đấy, rồi người ta nâng ông lên thành “đốc tờ Pellegrini, giáo sư tiêu tiền, cựu sinh viên trường điện, cái hy vọng của nền túc cầu Manchester” đấy chứ.
Nhưng trong chương cuối, Xuân thua trận bóng quần còn đứng lên bao biện được cho cái thân mình. Ở Manchester thì chẳng có chuyện ấy. Truyện “Số đỏ” mà thiếu mất cái kết đẹp này thì rốt cục cũng trở thành… số đen.
Anh Tràng: Pep Guardiola. Anh Tràng đẩy xe bò ra chợ, anh thấy một cô rồi nhặt về làm vợ. Cô vợ này thật ra không mang nhiều giá trị cho đời sống thực tiễn của anh, lại nhọc nhằn nuôi thêm miệng ăn. Nhưng cô cho anh một niềm hy vọng về một cái tương lai mới mà có cô anh không nhận ra được.
Cho đến lúc này này thì người ta vẫn chưa hiểu Guardiola “nhặt” Thiago Alcantara về làm cái gì? Mà có phải tốn mỗi mấy cái bánh đúc đâu?
Chị Dậu: Giống với gia đình chị Dậu nhất của thời đại hôm nay có lẽ chỉ là Lionel Messi, người cùng đinh không có tiền nộp sưu cao thuế nặng. Giá mà chị Dậu hồi ấy có luật sư.
Ôi, chỉ là những suy nghĩ về bóng đá trong tuần được diễn đạt theo một cách… thường thấy ở đâu đó thôi, nếu vô duyên quá xin độc giả thứ lỗi.