Nếu Man City duy trì được thành tích đó, họ sẽ phá rất nhiều kỷ lục tồn tại hàng thập kỷ nay vào cuối mùa bóng. Trước hết hãy xem xét con số 100. Các đội thường chỉ vượt qua mốc này vào khoảng tháng 4, với một vài ngoại lệ hết sức đặc biệt. Để so sánh, Man United ghi 143 bàn ở mọi giải đấu mùa 1956/57; đội hạng Tư Peterbrough ghi 146 bàn mùa 1960-61 và gần đây hơn, Chelsea đạt tới 142 bàn ở Premier League mùa 2009/10. Đó là 3 đội đang giữ các kỷ lục ở Premier League (Chelsea), ở giải Ngoại hạng nói chung (Man United) và ở tất cả các giải đấu chuyên nghiệp Anh (Peterborough).
Cả 3 đội bóng đó đều còn khoảng cách khá xa so với cỗ máy ghi bàn của HLV Manuel Pellegrini hiện giờ, nhưng một kỷ lục khác, lần này là kỷ lục mọi thời, thì gần hơn nhiều. Kỷ lục đó dự kiến sẽ bị phá khi Cardiff tới làm khách ở Etihad tối nay, trừ khi điều không tưởng xảy ra và Man City không ghi được bàn trong một trận đấu sân nhà ở Premier League lần đầu tiên kể từ khi họ hòa 0-0 với Birmingham City năm 2010. Tỉ lệ cược cho Cardiff chiến thắng mà không để thủng lưới ở Eastlands tối nay có lẽ còn cao hơn tỉ lệ cược mặt trăng làm bằng bột mì: 33-1 cho tỉ số Cardiff thắng 1-0 (đặt 1 ăn 33).
Thêm một bàn nữa thôi, và Man City sẽ đạt tới cột mốc mà Peterbrough, Manchester United và Chelsea chỉ đạt tới vào các ngày 25/2/1961, 6/2/1957 và 7/3/2010. Manchester City được chờ đợi sẽ là đội bóng đạt tới cột mốc 100 bàn một mùa nhanh nhất trong lịch sử bóng đá Anh. So với đội bóng không ghi nổi bàn nào trong 8 trận cuối cùng của mùa 2006/07, Man City thực sự đã lột xác. Joey Barton, cầu thủ ghi được nhiều bàn nhất của Man City mùa 2006-07 đó, chỉ có 7 lần lập công. Ngày nay, con số đó chỉ nhiều hơn 3 bàn so với số bàn mà các đối thủ của Man City đã tự đốt lưới trong cả mùa.
4 cầu thủ Man City bước vào trận gặp Cardiff đã vượt qua mốc 10 bàn: Alvaro Negredo (21), Aguero (20), Edin Dzeko (15) và Yaya Toure (13). Họ cũng là 4 trong tốp 6 những tay săn bàn hàng đầu nước Anh mùa này. Những con số đó là thật sự choáng ngợp. Chúng ta đã nhận được sự giải trí lý tưởng từ các tay bắn tỉa xuất sắc của Pellegrini, khi họ dứt khoát phải ghi đủ 5 bàn dù 2 đã là quá đủ. Chúng ta đang được thưởng thức những bữa đại tiệc chưa từng có trước kia.
Tuy nhiên, công việc phía trước của Pellegrini không hề dễ dàng. Các chiếc cúp không được trao vào tháng 1, và nhiệm vụ quan trọng nhất của HLV người Chile lúc này là phải giúp các cầu thủ của ông tỉnh táo, đối mặt với logic tàn nhẫn của bóng đá: ghi bao nhiêu bàn, thì một chiến thắng vẫn chỉ được tính 3 điểm.
Con số 99 cũng là lời nhắc nhở quan trọng cho đội bóng áo xanh. Đối thủ của họ cuối tuần này vừa có một HLV mới, Ole Gunnar Solskjaer, người đã có một bữa tiệc lớn vào năm 1999 khi ghi bàn cho Man United trong trận chung kết Champions League nghẹt thở với Bayern Munich. Cũng năm đó, chính xác là tuần lễ đó, Man City cũng nỗ lực ghi lấy 1-2 bàn đáng nhớ để bắt đầu câu chuyện phượng hoàng của họ. Vào ngày hôm đó, từ đống tro tàn của việc thăng rớt hạng liên tiếp, Man City đánh bại Gillingham trên chấm phạt đền trong trận play-off để từ hạng Ba lên chơi ở hạng Nhì Anh. Đó chỉ là lễ ăn mừng nhỏ bé so với những gì Man City đang hướng tới, nhưng những giọt nước mắt vui mừng khi đó đáng giá không kém bất cứ cột mốc nào của ngày nay.