Ở đây chúng ta không bàn đến Man City và Liverpool, bởi họ tỏ ra vượt trội trên mặt trận tấn công ở mùa này (lần lượt 68 và 66 bàn thắng). Chỉ xét đến Chelsea và Arsenal, những đội bóng cùng đang có 48 bàn thắng (M.U hiện đang có 41 bàn). Có thể thấy sự chênh lệch về số bàn thắng giữa của đội bóng kể trên với M.U là không cao, nhưng khác biệt trong lối chơi có lẽ là đậm nét hơn nhiều so với những gì mà thầy trò HLV David Moyes thể hiện từ đầu mùa.
Trong khi Arsenal như được chắp thêm cánh với sự có mặt của Mesut Oezil, Chelsea chơi như “lên đồng” với Eden Hazard, thì M.U với Wayne Rooney, Van Persie, Adan Januzaj không thể hiện đươc bất kỳ nét mới nào. Thêm nữa, khi mà lối chơi bóng ngắn và ban bật nhanh của Arsenal ngày càng được mài giũa, “phong cách Mourinho” ngày nào tại sân Stamford Bridge đang được “Người đặc biệt” tìm lại ngày một rõ nét hơn, thì tại Old Trafford, Moyes vẫn loay hoay với những sự lộn xộn. M.U dường như chỉ biết chơi tấn công biên ở mùa này. Nhưng vấn đề lại ở chỗ, đó cũng không phải là thứ tấn công biên đã làm nên thương hiệu của họ, mà chỉ là bởi M.U… không biết tấn công theo cách nào khác nữa.
Rooney và Persie là những tiền đạo thượng thặng. Một mình họ có thể giải quyết trận đấu. Nhưng khi có “hai mình”, mọi thứ lại trở nên phức tạp, đặc biệt là ở những trận đấu gần đây của Quỷ Đỏ. Tầm hoạt động của Rooney là cực rộng, trong khi Percy cũng không hẳn là một kiểu tiền đạo có thể “mắc màn” bên phần sân đối phương như Van Nistelrooy ngày nào. Họ cũng cần những sự hỗ trợ thường xuyên từ tuyến dưới, và từ hai cánh, song những điều đó xem ra quá xa xỉ ở mùa giải năm nay, bởi chính tuyến giữa và đôi cánh của Quỷ Đỏ cũng đang gặp những vấn đề trầm kha.
Mata đến với M.U với hy vọng sẽ giúp đội bóng này tìm lại được thứ bóng đá tấn công khiến họ nổi danh trên toàn thế giới vào những năm 90 của thế kỷ trước. Trên lý thuyết, M.U hoàn toàn có thể làm được điều này khi họ đang có những Kagawa, Mata chơi ở vị trí "số 10". Đó đều là những cầu thủ làm bóng xuất sắc. Nhưng họ gặp những vấn đề giống nhau, những khó khăn giống nhau, mà một phần xuất phát từ cách dùng và cách chỉ đạo của HLV David Moyes. Ở trận đấu đêm qua, Mata đã bị thay ra sân ở phút 75. Đây một động thái khó hiểu của David Moyes, và nó có thể cho thấy sự hấp tấp, hồ đồ, và thiếu niềm tin của HLV này. Liệu có ai nghĩ kết cục của Mata sẽ giống với Kagawa, hay Fellaini?
Không ai ngờ M.U lại có thể thảm hại đến như vậy khi so sánh họ vào thời điểm hiện tại với đội hình giành cú ăn ba vĩ đại vào mùa giải 1998/99. Rooney-Percy có thể xuất sắc hơn về mặt cá nhân, nhưng không thể so bì được với cặp Cole-Yorke về sự ăn ý. Tương tự, Mata- Carrick cũng kém hiệu quả hơn so với Scholes- Keane ở tuyến giữa. Ở hai cánh, cả Nani, Young, Valencia và Januzaj cũng không thể bằng được cặp Giggs-Beckham. Cuối cùng, ở hàng thủ, sự chắc chắn của Jaap Stam là điều mà Quỷ Đỏ thèm khát vào thời điểm này.
Tuy nhiên, sự so sánh này cũng chỉ mang tính chất tương đối, khi mà bóng đá ở hai thời điểm đó là rất khác nhau về phong cách. Trên thực tế, Moyes đã rất cố gắng để thay đổi M.U theo cách của ông, song HLV người Scotland này còn thiếu cái tầm để biến những ý tưởng thành kết quả. Thay vào đó, lại trở thành… hậu quả. Nếu các ông chủ người Mỹ vẫn đặt niềm tin vào Moyes, thì họ sẽ cần phải trao cho HLV này nhiều thời gian hơn nữa.
Trong khi Arsenal như được chắp thêm cánh với sự có mặt của Mesut Oezil, Chelsea chơi như “lên đồng” với Eden Hazard, thì M.U với Wayne Rooney, Van Persie, Adan Januzaj không thể hiện đươc bất kỳ nét mới nào. Thêm nữa, khi mà lối chơi bóng ngắn và ban bật nhanh của Arsenal ngày càng được mài giũa, “phong cách Mourinho” ngày nào tại sân Stamford Bridge đang được “Người đặc biệt” tìm lại ngày một rõ nét hơn, thì tại Old Trafford, Moyes vẫn loay hoay với những sự lộn xộn. M.U dường như chỉ biết chơi tấn công biên ở mùa này. Nhưng vấn đề lại ở chỗ, đó cũng không phải là thứ tấn công biên đã làm nên thương hiệu của họ, mà chỉ là bởi M.U… không biết tấn công theo cách nào khác nữa.
Rooney và Persie là những tiền đạo thượng thặng. Một mình họ có thể giải quyết trận đấu. Nhưng khi có “hai mình”, mọi thứ lại trở nên phức tạp, đặc biệt là ở những trận đấu gần đây của Quỷ Đỏ. Tầm hoạt động của Rooney là cực rộng, trong khi Percy cũng không hẳn là một kiểu tiền đạo có thể “mắc màn” bên phần sân đối phương như Van Nistelrooy ngày nào. Họ cũng cần những sự hỗ trợ thường xuyên từ tuyến dưới, và từ hai cánh, song những điều đó xem ra quá xa xỉ ở mùa giải năm nay, bởi chính tuyến giữa và đôi cánh của Quỷ Đỏ cũng đang gặp những vấn đề trầm kha.
Mata đến với M.U với hy vọng sẽ giúp đội bóng này tìm lại được thứ bóng đá tấn công khiến họ nổi danh trên toàn thế giới vào những năm 90 của thế kỷ trước. Trên lý thuyết, M.U hoàn toàn có thể làm được điều này khi họ đang có những Kagawa, Mata chơi ở vị trí "số 10". Đó đều là những cầu thủ làm bóng xuất sắc. Nhưng họ gặp những vấn đề giống nhau, những khó khăn giống nhau, mà một phần xuất phát từ cách dùng và cách chỉ đạo của HLV David Moyes. Ở trận đấu đêm qua, Mata đã bị thay ra sân ở phút 75. Đây một động thái khó hiểu của David Moyes, và nó có thể cho thấy sự hấp tấp, hồ đồ, và thiếu niềm tin của HLV này. Liệu có ai nghĩ kết cục của Mata sẽ giống với Kagawa, hay Fellaini?
Không ai ngờ M.U lại có thể thảm hại đến như vậy khi so sánh họ vào thời điểm hiện tại với đội hình giành cú ăn ba vĩ đại vào mùa giải 1998/99. Rooney-Percy có thể xuất sắc hơn về mặt cá nhân, nhưng không thể so bì được với cặp Cole-Yorke về sự ăn ý. Tương tự, Mata- Carrick cũng kém hiệu quả hơn so với Scholes- Keane ở tuyến giữa. Ở hai cánh, cả Nani, Young, Valencia và Januzaj cũng không thể bằng được cặp Giggs-Beckham. Cuối cùng, ở hàng thủ, sự chắc chắn của Jaap Stam là điều mà Quỷ Đỏ thèm khát vào thời điểm này.
Tuy nhiên, sự so sánh này cũng chỉ mang tính chất tương đối, khi mà bóng đá ở hai thời điểm đó là rất khác nhau về phong cách. Trên thực tế, Moyes đã rất cố gắng để thay đổi M.U theo cách của ông, song HLV người Scotland này còn thiếu cái tầm để biến những ý tưởng thành kết quả. Thay vào đó, lại trở thành… hậu quả. Nếu các ông chủ người Mỹ vẫn đặt niềm tin vào Moyes, thì họ sẽ cần phải trao cho HLV này nhiều thời gian hơn nữa.