Trên sân Amex của đội bóng hạng Nhất Brighton đêm Chủ nhật vừa qua, Arsenal đã ra sân với hàng tiền vệ tiếng là “dự bị” nhưng thực chất cực mạnh, với Oezil, Walcott đá bên cạnh Ramsey, Flamini và ngay phía sau Giroud. Nhưng giữa những người đồng đội trẻ trung, đắt giá và có lẽ là đang được biết tới nhiều hơn ấy, Rosicky, 34 tuổi, với hàng chục chấn thương lớn nhỏ hằn lên đôi chân đau khổ, vẫn xác lập cho mình một vị thế đặc biệt. Vị thế ông chủ.
Chính xác thì người ta vẫn thường gọi Rosicky là “ông chủ”, hay “nhạc trưởng”, để tôn vinh khả năng làm chủ những kỹ năng cũng như làm chủ trận đấu tuyệt vời của anh. Nhưng biệt danh ấy, cùng với “tiểu Mozart”, gần đây vẫn vang lên trong những thanh âm tiếc nuối. Chấn thương đã tàn phá nặng nề một trong những tài năng lớn nhất của bóng đá đương đại. Chẳng có gì lạ khi sau một trận tỏa sáng, Rosicky lại “biến mất” trong một thời gian dài!
Nhưng cảm giác tiếc nuối ấy chỉ càng khiến những người yêu mến Rosicky thêm trân trọng những phút giây anh có mặt trên sân. Và họ, thật may mắn, ít khi bị làm thất vọng. Tại vòng 4 FA Cup, Rosicky một lần nữa chứng minh bóng đá vẫn còn chỗ cho sự lãng mạn. Một pha kiến tạo siêu đẳng và một bàn thắng siêu đẳng là đủ để anh biến trận gặp Brighton thành của riêng mình. Nhưng Rosicky lại “bắt” người ta phải nhắc tới anh theo cách khác.
Giật gót, vỉa má ngoài, vô-lê bóng sống, hay chuyền kiểu “mắt lác”, có thể có nhiều người làm được. Nhưng thực hiện những kỹ thuật ấy, và thực hiện liên tục, trong một trận đấu căng thẳng, giữa lúc những cú sốc xuất hiện khắp nơi, thì được mấy ai? Rosicky, ở Brighton, đã chơi bóng thoải mái như thể anh đang tham gia một trận giao hữu. Tới mức khiến cựu hậu vệ Phil Neville, trong vai trò BLV cho BBC, “ngứa mắt” và bình luận rằng chỉ muốn cho anh rời sân trên cáng!
Nếu phải lập danh sách những người phản đối Neville, Wenger chính là cái tên đầu tiên. Đánh giá về màn trình diễn của cậu học trò, ông chỉ nói đơn giản, nhưng đủ ý: “Nếu yêu bóng đá, phải yêu Rosicky”...