* Alfredo Relano
“Một trận derby tuyệt vời mà đội chơi hay hơn đã chiến thắng. Atletico đã kiểm soát được trận đấu và xứng đáng có lợi thế. Simeone đã phá tan mọi khả năng phản công của Madrid, trong khi đội bóng áo trắng-sọc đỏ, với các đợt dâng cao thận trọng, lại có một số cơ hội dễ dàng phá vỡ hàng thủ của Madrid, một đội bóng được cấu trúc bất hợp lý, không có sự chắc chắn làm điểm tựa và không có khả năng sáng tạo. Madrid chỉ là một tập hợp các ngôi sao nhưng không gắn kết được với nhau. Những nhân tố mới chưa đóng góp được gì, những cầu thủ cũ chơi dưới phong độ… Ancelotti tức giận bởi có vẻ tất cả đã bị Florentino chính trị hóa quá nhiều.
Nói tóm lại, bóng đá đã thắng tiền bạc. Atletico là một đội bóng được xây dựng vững chắc, điều thể hiện sức mạnh tổng hợp của các cá nhân cộng lại. Họ cũng có những cá nhân xuất sắc, đặc biệt là Diego Costa. Nhưng điều hay nhất ở Atletico là niềm tin của tất cả vào những gì mình đang làm. Ngoài Villa chơi lỏng lẻo, phần còn lại là một khối thống nhất, gắn kết và hiệu quả. Đây là một mô hình bóng đá, tác phẩm của Simeone. Bóng ma của 14 năm thất bại đã được chôn vùi trong trận chung kết Cúp Nhà vua, còn bây giờ Atletico không sợ gì hết, kể cả khi nhiều lần đánh mất khả năng dứt điểm trận đấu.
Ngược lại, Madrid là kết quả của sự ham muốn quá độ của Florentino, một nguyên nhân đã làm ông từng thất bại nhưng vẫn chưa được rút kinh nghiệm. Các cầu thủ đến và ra đi theo cảm hứng thất thường của ngài chủ tịch. Madrid giờ đây mới đi được nửa chặng đường giữa điều mà họ từng đạt được trong quá khứ và điều mà Anzhi đang đại diện. Barca và Atletico đã hơn họ 5 điểm, đáng ra là 7 điểm nếu không có sự chống lưng của trọng tài Muniz. Ancelotti đã đánh mất niềm tin chỉ trong ít ngày, vì những kết quả thi đấu và vì những gì thể hiện. Việc hy sinh Isco trước Benzema đã đi quá sự chịu đựng của rất nhiều cổ động viên. Madrid có thời gian và các cầu thủ tài năng, nhưng họ chưa đi trên con đường đúng và họ biết rõ điều đó.
* Inaco Diaz-Guerra
Chỉ trong vòng bốn tháng, Atleti đã hai lần chiến thắng trên sân Bernabeu, nhưng sự khác biệt về hình thức giữa hai chiến thắng thể hiện sự trưởng thành của đội bóng này: từ bị động sang chủ động. Nếu trận derby này có kết thúc 0-4 thì cũng không ai bị bất ngờ. Không phải ngẫu nhiên mà đội bóng của Simeone đã có một bước tiến dài. Họ là một đội bóng quyết liệt, cái mác ngay từ đầu nhận được khi Simeone về dẫn dắt Atletico. Chẳng phải làm gì để khẳng định điều này. Nhưng giờ đây họ còn hơn thế, rất nhiều là đằng khác. Họ là một đội bóng lớn chơi một thứ bóng đá diệu kỳ, giành 21 điểm trên 21 điểm có thể và chơi sòng phẳng với hai ông lớn luôn tự cho mình là bất khả chiến bại.
Tại Bernabeu, chúng ta đã nhìn thấy sự trật tự, bản lĩnh, cam kết và cả tài năng. Dưới cái vỏ của một kẻ dữ dằn, Atletico có các cầu thủ của một đội bóng lớn. Trước Madrid trị giá 500 triệu euro, họ chứng tỏ một số cầu thủ của mình hoàn toàn có thể chiếm được một vị trí trong đội hình 11 người của đối thủ, điều mà trước đây ít ai nghĩ tới. Diego Costa với sức mạnh tự nhiên không thể cản nổi; Koke mỗi ngày một tiến bộ; Filipe Luis, Godin và Miranda, những hình ảnh giấu mặt của Liga; Tiago với màn trình diễn buộc mọi người phải nhớ tới một tiền vệ lớn khi điều kiện thể lực cho phép; Courtois, sự có mặt đúng lúc trong những giờ phút khó khăn... nhưng tấm gương và biểu tượng của “cholismo” (chủ nghĩa Cholo - Cholo là biệt danh của Simeone) lại là Arda Turan. Chất lượng tuyệt hảo, sự có mặt thường xuyên và vai trò thủ lĩnh... Họ là những nghệ sỹ trong bộ giáp sắt và biểu tượng được xăm hình. Một đội bóng quyết liệt ư? (như Ancelotti đánh giá). Không, họ là một đội bóng lớn!