Trong hơn 3 mùa giải Mourinho dẫn dắt Real, rất nhiều người Tây Ban Nha không muốn nhưng cũng phải thừa nhận vị HLV ngoa ngoắt người Bồ Đào Nha gặt hái khá nhiều thành công.
Cho tới thời điểm này, Ancelotti ít nhiều đã hướng Real đến việc chơi tấn công phóng khoáng, thay vì phản công thực dụng như thời Jose Mourinho.
Lối chơi của Mourinho dù bị chỉ trích rất nhiều nhưng thực tế đã đẩy Barca xuống đằng sau Real trong suốt những năm Người đặc biệt cầm quân, với những danh hiệu chính là minh chứng rõ nét nhất và nên nhớ Mourinho không thua Barca trong 6 trận cuối cùng ở cả La Liga và Cúp Nhà Vua.
Mourinho đã có sự nghiệp khá thành công tại Real Madrid
Mourinho đã thay đổi rất nhiều, ở cả khía cạnh con người cũng như một chiến lược gia từ sau thất bại ê chề 0-5 trên sân Nou Camp tháng 11/2010. Đó là Mourinho có danh tiếng bất khả xâm phạm, hoặc “kẻ cần đánh bại”, là người bước vào thế giới của Pep Guardiola và trở nên nguy hiểm hơn so với dự đoán ban đầu.
Trong trận El Clasico đầu tiên, Mourinho đã sử dụng bẫy việt vị và nhận thất bại đau đớn nhất trong nghiệp cầm quân của mình. Trận đấu này tương phản rất lớn với trận El Clasico cuối cùng của Mou, khi ông áp dụng chiến thuật bao vây mà ông vất vả học được trong suốt thời gian gắn bó với Real. Và kế hoạch của Mou diễn ra vô cùng hoàn hảo. Một Real đang bị suy yếu đánh bại Barca 2-1, với các bàn thắng của Benzema và Sergio Ramos.
Có cảm giác Ancelotti không thể có sự khởi đầu tồi tệ (đặc biệt trong trận El Clasico) hơn Mourinho, nhưng việc ông áp dụng chiến thuật riêng của mình như thế nào trong suốt thời gian tại Bernabeu sẽ mang tính quyết định tới việc thành bại.
Thua 0-1 ngay trên sân nhà trước Atletico Madrid là một cách tồi để thuyết phục những người hâm mộ, và những gì đã thể hiện trong thất bại này là đáng lo nhất. Lối chơi của Real không có nhiều sự sáng tạo, nhưng đã tạo ra những cơ hội mà đáng lẽ ra phải tận dụng được.
Ronaldo chơi tốt hơn khi đá dạt ra biên nhưng Ancelotti lại cố gò anh vào vị trí "số 9"
Atletico phòng ngự (giống như các cầu thủ của Mourinho đã làm trước Barca) và khiến Real nghẹt thở, tỏ ra lạnh lùng khi có cơ hội. Ancelotti cố gắng gò đội bóng chơi với sơ đồ 4-4-2, bố trí Ronaldo như một “số 9”, nhưng ai cũng thừa biết Ronaldo không muốn trở thành một “số 9”. Anh ghi nhiều bàn hơn các trận tại Real khi chơi ở cánh trái hoặc phải và được chơi tự do. Vậy tại sao phải thay đổi điều đó? Tương tự, tại sao lại bố trí Isco chơi tiền vệ trái trước Atletico? Isco đã có một khởi đầu tuyệt vời tại Real trong vai trò Mesut Oezil từng đảm nhận, nhưng Ancelotti đã thay đổi công thức thành công.
Câu hỏi cuối cùng là: Real Madrid có thể trở thành đội bóng chơi tấn công thống trị mà rất nhiều người Bernabeu mong muốn?
Câu trả lời có lẽ là KHÔNG. Thậm chí nếu họ có thể, không cần thiết phải thay đổi phong cách từng chơi dưới thời Mourinho. Trong trận gặp Galatasaray, với Ronaldo chơi ở cánh trái và Isco đá tiền vệ công, Ancelotti đã trở lại lối chơi phản công nhanh và thành công rực rỡ khi giành chiến thắng 6-1, trong đó siêu sao người Bồ lập hat-trick và Isco cũng ghi bàn.
Tóm lại, rất nhiều công việc đang chờ Ancelotti giải quyết và quyết định lớn nhất của ông sẽ là: tấn công hay phản công?