Họ ghét nhau, trước hết là vì họ... cần nhau. Chủ tịch Florentino Perez từng nói: “Nếu Barcelona không hiện diện trên đời, chắc chúng tôi phải tạo ra họ mất”. Cựu Chủ tịch Joan Laporta đồng tình hoàn toàn: “Ông ấy nói đúng đấy, tôi cũng định nói vậy”.
Họ nhìn nhau để đá, như Messi và Ronaldo nhìn nhau vậy. Họ coi sự lớn mạnh và tiến bộ của kẻ kia làm động lực phát triển cho mình. Họ soi mói mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất của đối phương từ chuyện Neymar đi chơi đêm, Coentrao hút thuốc. Họ bảo trọng tài bảo vệ đối phương và chính mình luôn là nạn nhân của việc bị phân biệt đối xử. Vì nhìn nhau nhiều quá nên họ... bắt chước nhau và giống nhau hồi nào không hay. Michel, cựu cầu thủ và cựu Giám đốc trung tâm đào tạo trẻ của Real đã xác nhận điều đó. Pichi Alonso, cựu cầu thủ Barca cũng xác nhận như vậy: “Real giống Barca vào một thời điểm nào đó và ngược lại”.
Kỳ thực là trước khi Pep Guardiola lên làm HLV trưởng Barca, lối chơi của đội bóng Catalan và Real không có nhiều khác biệt. Họ đều yêu thích cầm bóng, làm chủ cuộc chơi, đan bóng nhuyễn và có những ngôi sao tấn công xuất chúng ở cánh. Michael Laudrup, người từng làm huyền thoại trong cả hai màu áo, xác nhận: “Lối chơi của hai đội không khác nhau nhiều. Khi tôi chuyển từ Barca sang Real thì gần như không mất thời gian thích nghi gì cả. Vẫn là cách chơi ấy, chỉ là với đồng đội khác thôi”. Khi Laudrup ở Barca, ông từng giúp Barca thắng trận El Clasico 5-0. Đến khi ông chơi cho Real, ông lại cùng Real đè bẹp đội bóng cũ với tỷ số tương tự. Sau đó Laudrup đã có một câu nói đùa kinh điển: “Tôi đã thắng trận El Clasico tới 10-0”.
Khi Xavi ví Barca và Real là hai mặt của một chiếc đồng xu, tức mặt này ngửa thì mặt kia phải sấp, anh cũng vô tình xác nhận hai đội rất giống nhau, tức đều là... đồng xu. Barca chê Real lũng đoạn TTCN, vô đạo đức khi liên tục tạo bom tấn trên TTCN. Nhưng chính họ đã biến Johan Cruyff thành cầu thủ đầu tiên chạm mốc chuyển nhượng triệu bảng, chính họ đã mang Zlatan Ibrahimovic về với giá cao thứ nhì thế giới (chỉ sau Cristiano Ronaldo). Khi Barca mua Diego Maradona, đấy cũng là kỷ lục của lịch sử chuyển nhượng.
Trong 13 cầu thủ mà Barca đã sử dụng trong trận chung kết Cúp C1 năm 1992 để lần đầu vô địch Cúp C1 có bao nhiều cầu thủ tự đào tạo? Xin thưa là chỉ hai người: Pep Guardiola và Albert Ferrer, còn ít hơn số cầu thủ mà Real tự đào tạo khi họ vô địch Champions League năm 2000. Trước khi thế hệ của Xavi, Puyol, Iniesta... càn quét các sân cỏ Tây Ban Nha và châu Âu, chính Real mới là những kẻ tự hào về những cầu thủ tự đào tạo với “bộ ngũ kền kền” khét tiếng.
Giờ thì bạn nghĩ lại xem: có khi nào bạn ghét một người vì người ấy có quá nhiều điểm chung với mình hay không?