Một thời, bóng đá Italia có đến 7 đội lập thành nhóm “7 chị em” khét tiếng từng biến Serie A thành giải VĐQG giàu có nhất và hùng mạnh nhất thế giới. Ngay khi không còn “7 chị em”, Serie A vẫn hấp dẫn với sức cạnh tranh của “tam quốc” Inter, AC Milan, Juventus và thoáng đâu đó là những nỗ lực đáng ghi nhận của AS Roma, Lazio, Fiorentina, Parma hay Napoli.
Bây giờ, Serie A là cuộc dạo chơi riêng của mỗi Juve. Cả Milan lẫn Inter đều ngậm ngùi thầm lặng nhìn Lão bà thống trị bóng đá Italia. Nỗi buồn của 2 đội thành Milan, hay là cả nỗi niềm chung của Serie A, khi chính Juve cũng không vui vẻ gì khi là độc cô cầu bại của bóng đá Italia. Max Allegri, HLV của Juve, nói: “Ai cũng thích ở trên đỉnh cao, nhưng một mình cô đơn trên đỉnh cao cũng không hẳn là điều tốt. Juve cần sự tranh đua từ AC Milan và Inter Milan. Hai đội bóng này có lỗi trong sự sa sút của Serie A, khi tự quằn quại thuần phục dễ dàng dưới gót chân của Juve”.
Các fan của Milan có thể xem Allegri là kẻ phản bội, là Judas hay bất kỳ nhân vật tồi tệ nào thì tuỳ, nhưng khó ai phủ nhận cựu HLV của AC Milan này nói đúng. Bóng đá Italia đang trở thành nỗi xấu hổ trên đấu trường châu Âu một phần vì khi nói đến 2 đội bóng thành Milan, chỉ còn là tiếng thở dài về một thời xa vắng hào hung chưa xa…
Inter là đội vô địch Champions League cách đây 4 năm (2010) trong một mùa giải mà CLB do Jose Mourinho dẫn dắt lập kỳ tích lịch sử với cú ăn ba gồm Champions League, Serie A và Coppa Italia. Cách đây chỉ 3 năm, Allegri đưa AC Milan đến chức vô địch Italia. Ở bình diện châu Âu, Rossoneri từng 3 lần vào chung kết Champions League từ năm 2003 đến 2007, trong đó 2 lần đăng quang.
Nếu không nhờ 2 CLB thành Milan thì trong thế kỷ 21, bóng đá Italia không một lần được chạm tới đỉnh cao vinh quang châu Âu là Champions League. Thế nhưng, đấu trường danh giá này không còn gọi tên 2 đội thành Milan nữa. Do thi đấu kém hiệu quả mùa trước, mùa này Inter phải dự vòng play-off Europa League còn AC Milan thậm chí không được dự giải cúp “hạng hai” của châu Âu.
Một thời, nói đến thành phố Milan thì phải nói đến bóng đá trước tiên, sau đó mới đến thời trang và những người đẹp khiến Silvio Berlusconi (chủ tịch AC Milan) phải thốt lên: “Dù có chết, tôi cũng mong được chết tại Milan, trong vòng tay của một người tình Milan”.
Nhưng, nói đến Milan bây giờ không nên nói đến bóng đá nữa. Berlusconi không còn thời gian nghĩ đến bóng đá vì bận túi bụi chuyện chính trị, kinh doanh... Massimo Morati cũng đã rời Inter, ông chủ mới Erick Thohir của đội bóng này lo chuyện kiếm tiền nhiều hơn là chuyện chuyên môn. Kết quả là Nerazzurri và Rossoneri phải sống trong chút phù du sót lại từ 2 cái tên lừng danh của bóng đá Italia và thế giới.
Lịch sử, truyền thống ư? Filippo Inzaghi và Roberto Mancini ư? Bầu không khí gia đình quen thuộc ở AC Milan, hoặc sự tái hồi của một HLV giàu kinh nghiệm và rất hiểu Inter ư? Chính Mancini cũng thừa nhận “tôi không nghĩ có ngày trở lại Inter”. Còn Inzaghi, cứ mỗi lần AC Milan ghi được bàn thắng là các học trò phải chạy đến ôm ông thầy trẻ, có lẽ để tự thì thầm và an ủi nhau: thôi thì, còn vui thì cứ vui, khi nào có chỗ vui hơn thì lập tức từ giã chốn đau thương này.
Nhớ quá, và buồn quá! Milan, một thời xa vắng…