Theo luật mới của FIFA, nếu một cầu thủ chỉ đá giao hữu thì vẫn có quyền... hối cải, tức chuyển sang chơi cho một đội tuyển khác. Nhưng vì Brazil là nước chủ nhà World Cup 2014, họ đâu có đá trận chính thức nào từ sau Confed Cup 2013 đến giờ. Scolari tuyên bố: “Tôi sẽ gọi cậu ấy cho 2 trận giao hữu (với Honduras và Chile vào tháng 11 tới). Nếu World Cup khởi tranh ngay ngày mai, tất nhiên tôi cũng sẽ triệu tập Costa”.
Trong khi đó, HLV Vicente del Bosque cũng đã thể hiện quyết tâm theo vụ này đến cùng. Lý lẽ của ông: Costa đã nhập quốc tịch Tây Ban Nha và xứng đáng được đứng chung hàng ngũ của những nhà vô địch thế giới. “Hãy để bản thân cầu thủ quyết định xem điều gì là tốt nhất cho mình”, Del Bosque nói.
Có thể nói quyết định của Costa - tiền đạo “hot” nhất châu Âu hiện tại - sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cục diện của World Cup vào năm sau. Del Bosque muốn có chân sút của Atletico bởi ông thật sự cần anh. Thất bại 0-3 trước Brazil tại chung kết Confed Cup 2013 buộc ông phải có những thay đổi lớn để có thể bảo vệ ngôi vua tại Brazil 2014. Sự thay đổi ấy chỉ có thể đến từ nhân tố mới Costa.
Diego Costa tỏa sáng rực rỡ trong màu áo Atletico Madrid
Trong khi đó, Brazil có thể cũng cần Costa bởi chân sút đã tỏa sáng tại Confed Cup là Fred đã sa sút không phanh. Lenadro Damiao nổi lên một thời gian giờ cũng mờ nhạt. Thế nhưng việc gọi Costa mang đến cho họ một lợi ích khác: ngăn không cho đại kình địch có được một hảo thủ. Bạn phải biết Big Phil là một người không chuộng mẫu cầu thủ Brazil đã bị “Âu hóa” như Costa. World Cup 2002, ông thà gọi những Luizao và Edilson tầm thường đang chơi bóng trong nước hơn là triệu tập Giovane Elber, chân sút nổi như cồn trong màu áo Bayern khi đó.
Sự mến mộ mà Scolari dành cho Costa như lời ông nói, trong trường hợp này, có chút gì đó chính trị hơn là chuyên môn. Quả là ông có gọi Costa 2 trận giao hữu với Nga và Italia, nhưng ông đã dùng anh trong bao nhiêu phút ở 2 trận ấy? 35 phút.
Một chuyện khác: nếu Costa đã quyết định khoác áo ĐT Tây Ban Nha, những gì mà Scolari đang làm sẽ khiến cho chân sút này đứng dưới một tấn áp lực nếu anh đến Brazil vào năm sau. Khi ấy anh sẽ bị quốc gia nổi tiếng nhất thế giới về bóng đá coi như một kẻ phản quốc, một tên bất nghĩa. Đây là thời điểm rất khó khăn dành cho Costa. Khi Scolari đã “lật bài ngửa”, Costa không có nhiều thời gian để lưỡng lự. Vài ngày nữa khi một lệnh triệu tập được công bố, anh chỉ có 2 lựa chọn: lên đường khoác áo Brazil và phụ lòng quốc gia đang dung dưỡng mình hoặc nói không với quê hương.
Lựa chọn nào cũng có điều bất ổn. Tội nghiệp!