David Beckham đang ăn mỳ Ý ở nhà hàng khách sạn l’Hôtel Le Bristol ở Paris, cách điện Champs Elysees vài trăm mét. Đó là chiều Chủ nhật mùa xuân năm 2013 và Beckham vừa tới Paris Saint-Germain 2 tháng trước để bắt đầu cuộc phiêu lưu cuối cùng trong sự nghiệp bóng đá.
Tới lúc đó, anh đã tích tụ được lượng tài sản hơn 160 triệu bảng. Với tuyển Anh, trừ các thủ môn, Beckham là người có nhiều lần khoác áo nhất, 115, trong đó có 59 lần với tư cách đội trưởng. Anh cũng là một trong những biểu tượng nổi tiếng nhất, không chỉ của bóng đá, trên toàn cầu.
Trận đấu tiếp theo của Beckham sau cuộc phỏng vấn nói trên sẽ là thử thách lớn cho tuổi tác của anh, cả về thể lực lẫn tinh thần: gặp Barcelona ở Champions League. Beckham, theo lời hứa của HLV Carlo Ancelotti. “Tôi yêu giải đấu đó, sự phấn khích vẫn còn nguyên”, anh nói. “Tôi biết tôi sẽ nhớ giải đấu khi sự nghiệp của mình kết thúc, nên tôi muốn nỗ lực hết mình cho những trận đấu và buổi tập còn lại. Tôi lớn lên với bố mẹ luôn dạy tôi về tầm quan trọng của làm việc chăm chỉ, không để phải hối tiếc điều gì. Bố tôi là một người thợ sửa bếp gas sẽ làm việc tới tận đêm. Bây giờ vẫn thế. Mẹ tôi là thợ làm tóc và đôi khi làm việc tới 11 giờ tối. Ông tôi cũng thế, và tôi nhận ảnh hưởng từ đó.
David Beckham
“Mỗi khi tôi chuyển sang một CLB mới, mọi chuyện diễn ra khá giống nhau. Các cầu thủ không biết tôi nghĩ tôi ở đó chỉ để làm cảnh vẻ, để CLB bán áo đấu. Báo chí cũng nói thế. Họ cho rằng tôi chỉ nằm ườn trên các du thuyền phơi nắng. Nhưng không phải như thế. Ngay cả lúc này, tôi vẫn tới sân tập sớm một tiếng rưỡi để khởi động và tập thêm thể lực. Tôi cũng ở lại sau khi phiên tập kết thúc vào buổi chiều để tập thêm. Nhà ăn của sân bóng đôi khi khá bực với tôi vì họ chưa thể gõ kẻng để tập trung mọi người lại ăn cho tới khi cầu thủ cuối cùng rời sân tập. Nói chung, tôi luôn là người cuối cùng rời sân”.
Khi còn nhỏ, Beckham đã có tinh thần làm việc như thế. Anh đá bóng vào buổi sáng, chơi bóng giờ nghỉ trưa và tập suốt buổi chiều ở khu vườn nhỏ sau nhà anh ở đông London, nơi anh lớn lên, và tới một công viên gần nhà cùng bố để tập đá phạt. “Chúng tôi sẽ ở đó hàng giờ liền”, Beckham nói. “Bố tôi sẽ đứng trong khung thành và tôi phải sút phạt vào lưới ông ấy. Điều đó giúp tôi học được cách xoáy bóng. Tôi sẽ tập cho tới khi thấy đau chân và trời tối mịt. Tôi yêu từng phút một của các buổi tập ấy.
“Đôi lúc bố tôi có thể tỏ ra nghiêm khắc. Nếu tôi sút vào lưới 5 lần liên tiếp, ông ấy sẽ muốn tôi làm được 6, hay 7 lần. Ông ấy luôn đòi hỏi tôi phải làm tốt hơn. Tôi cũng như thế với các con mình bây giờ. Nếu chúng làm điều gì tốt, tôi khen chúng. Tôi rất tự hào về các con, nhưng luôn thách thức chúng làm tốt hơn. Cuộc sống là về việc bạn phải tận dụng tối đa những năng lực của mình”.
Beckham cùng bố và mẹ
Để khách quan hơn, hãy nghe một đồng đội cũ đầy uy tín của anh, Zinedine Zidane, xác nhận lại điều đó: “Chúng ta đề biết tài năng của David trong các tình huống đá phạt và những quả tạt, nhưng bạn sẽ không biết được anh ấy chăm chỉ và sẵn sàng hy sinh tới mức nào khi bạn thực sự chơi bóng cùng anh ấy”.
Vẻ bề ngoài và sự hào nhoáng của Beckham thực sự khiến nhiều người hiểu lầm. Anh tỏ ra mềm mỏng trong các cuộc phỏng vấn, dễ xúc động khi nói về các con. Anh cũng nhạy cảm và có vẻ mềm yếu. Nhưng đằng sau vẻ ngoài đó là chất thép, là một con người luôn tranh đấu. Rất nhiều người lầm tưởng Beckham là một biểu tượng nổi tiếng được tô vẽ, hời hợt, không có thực chất. Đó là điều sai lầm nhất về anh. Thật ra, rất ít người đã nỗ lực để thành công như anh.