Atletico Madrid
Thật ngạc nhiên là đội bóng TBN vẫn còn thể lực rất dồi dào ở giai đoạn này của mùa giải. Atletico từng được hưởng lợi ở châu Âu 2 năm trước khi họ gặp một Athletic Bilbao đã kiệt sức trong trận tranh Europa League ở Bucharest và thắng gọn 3-0. Nhiều người đã lo sợ điều tượng tự sẽ lặp lại với chính Atletico mùa giải này. Tuy nhiên, đội bóng của HLV Diego Simeone vẫn chơi quyết liệt và đầy nỗ lực qua từng trận, đây thực sự là điều kỳ diệu với một đội hình không có nhiều cầu thủ lớn và đang đối mặt với vấn nạn chấn thương. Atletico là một đội phòng ngự giỏi và tấn công thông minh, có lẽ điều đó đã giúp họ tiết kiệm năng lượng.
Về cơ bản, Simeone sử dụng đội hình 4-4-2, thường trở thành 4-2-2-2 với Gabi và Tiago Mendes chơi tiền vệ trụ và một hàng công 4 người cơ động, thường do cầu thủ có thể lực cực tốt và dứt điểm sắc sảo Diego Costa dẫn dắt, dù những gì Atletico thể hiện tối thứ Tư vừa qua cho thấy họ hoàn toàn không phụ thuộc vào anh. Sức mạnh thật sự của đội bóng áo đỏ-trắng có lẽ là tuyến phòng ngự, bao gồm bộ tứ vệ và thủ thành Thibaut Courtois (dù thủ môn người Bỉ có thể không ra sân nếu Atletico gặp Chelsea do trong hợp đồng cho mượn của anh có một điều khoản về khoản phí tương đối lớn phải trả nếu anh đối mặt với CLB sở hữu mình). Diego Godin đã có một mùa giải tuyệt vời bên cạnh Joao Miranda ở trung tâm hàng thủ, Juanfran là một hậu vệ phải điềm tĩnh và nhiều kinh nghiệm, trong khi Felipe chạy không biết mệt bên cánh trái. Trong 10 trận đã đá ở Champions League mùa này, Atletico mới để thủng lưới 5 lần.
Bayern Munich
Bayern là đội có chất lượng đội hình tốt nhất châu Âu hiện giờ, ít nhất là ở hàng tiền vệ và hàng công. Họ cũng đang có HLV có lẽ là tài ba nhất, Pep Guardiola. Tuy nhiên, việc chiến lược gia người TBN cứ thay đổi liên tục và bắt cầu thủ phải thích nghi như thể ông đang chơi cờ vua có vẻ đang ảnh hưởng tới sự ổn định của đội bóng xứ Bavaria. Những người chỉ trích nói Guardiola đã làm phức tạp hóa vấn đề một cách không cần thiết và rủi ro của việc luân chuyển cầu thủ liên tục là không hề nhỏ, nhất là trước các đối thủ lớn. Cho tới giờ thì những con số thống kê với Bayern dưới thời Pep vẫn rất ấn tượng. Họ thắng 37 trong 46 trận cùng chiến lược gia người TBN, với 1 trận hòa và 3 trận thua trong số đó là ở những giải đấu mà Bayern đã vô địch hoặc đã giành quyền đi tiếp.
Cũng phải thấy rằng sở dĩ Guardiola có thể thay đổi xoành xoạch với Bayern là bởi ông đang có một đội bóng chơi với phong cách đa dạng hơn nhiều so với Barcelona của Pep trong quá khứ. Một ví dụ đơn giản là Bayern cũng có thể chơi với một "số 9 ảo", Thomas Mueller hoặc Mario Goetze, hay khi cần, chuyền bóng dài lên cho "số 9 thật", Mario Mandzukic. Họ không có cá nhân nào xuất chúng như Lionel Messi, nhưng Bayern đáng sợ vì họ biết nhiều cách ghi bàn khác nhau.
Chelsea
Vất vả lắm mới vượt qua được PSG ở tứ kết, nhưng Chelsea có hàng thủ tốt nhất giải tính tới giờ, sánh ngang Atletico. Họ cũng có một HLV cực kỳ tinh quái và biết cách chiến thắng ở những trận đấu lớn: Jose Mourinho. Tất nhiên, cuộc lội ngược dòng ngoạn mục tối thứ Ba chủ yếu là nhờ công các cầu thủ, sự quyết liệt và nỗ lực của Branislav Ivanovic, Cesar Azpilicueta, David Luiz và Willian, sự tập trung và khả năng phản xạ của Petr Cech, trí tưởng tượng và khả năng kiến tạo của Oscar, hiệu quả của Andre Schuerrle... Song, đó cũng là những phẩm chất rất điển hình đối với đội bóng mà Mourinho dẫn dắt.
HLV người BĐN biết đội bóng của ông không có sức mạnh như ý trên hàng công, nhưng ông rất giỏi trong việc hạn chế các điểm mạnh của đối phương và với Eden Hazard, Willian, Schuerrle và Oscar, Mourinho có những tiền vệ sáng tạo lý tưởng để chơi phòng ngự, phản công và hạ gục đối thủ một cách bất ngờ.
Real Madrid
Trận đấu với Borussia Dortmund bộc lộ nhiều vấn đề của Real Madrid. Trên hàng công, họ có lẽ là đội mạnh nhất trong số 4 đội vào bán kết. Cristiano Ronaldo và Gareth Bale là những cầu thủ tấn công rất hiện đại, toàn diện, pha trộn giữa tốc độ, sức mạnh và khả năng dứt điểm lợi hại, trong khi Karim Benzema hoàn hảo trong vai trò lôi kéo, tạo khoảng trống và đôi khi tự mình ghi bàn. Rất ít đội đủ sức cản bước một hàng công như thế.
Nhưng vấn đề nằm ở đầu sân bên kia. Dù bộ ba tiền vệ Xabi Alonso, Luka Modric và Angel di Maria có khả năng kiểm soát bóng không hề tồi, nhưng họ không phải là những tiền vệ quét đúng nghĩa, dẫn tới nhiều lỗ hổng phía sau. Hai cánh của Madrid cũng yếu, một phần do sơ đồ 4-3-3 của HLV Carlo Ancelotti, nhưng phần khác là bởi Ronaldo (và ở một mức độ thấp hơn là Bale cánh bên kia) hầu như không tham gia phòng ngự. Lẽ đó, bất cứ khi nào các hậu vệ cánh của Real dâng lên, họ lại đứng trước rủi ro rất lớn. Thêm vào đó sự bất cẩn thường thấy ở Marcelo trong khâu phòng ngự bên cánh trái, Madrid dễ bị đánh bại hơn là nhiều người vẫn tưởng.