CÔNG THỨC KINH ĐIỂN
Đó đã từng là một công thức kinh điển, và được chứng minh rõ nét bằng thực tế. Kenny Dalglish đã không ghi bàn cho Liverpool suốt 10 tháng đầu tiên của năm 1981, tuyệt vọng đến mức phải xin HLV Bob Paisley cho lùi xuống chơi tiền vệ. Nhưng cho đến khi được xếp đá tiền đạo lùi hỗ trợ cho Ian Rush, thì cả hai đã làm nên cặp tấn công vĩ đại bậc nhất lịch sử bóng đá Anh.
17 năm sau, Andy Cole nghiến răng ken két sau khi Dwight Yorke được Man United đưa về từ Aston Villa, biến chính Cole trở thành lựa chọn thứ tư trên hàng công. Trong 6 trận đầu mùa giải, Teddy Sheringham và Ole Solskjer thay nhau chơi cặp với Yorke, và phải đến trận gặp Southampton vào tháng 10/1998, Cole mới có cơ hội vào sân. Phép lạ xảy ra: United thắng 3-0, Cole và Yorke mỗi người ghi một bàn. 3 trận tiếp theo với bộ đôi này, đội bóng của Ferguson ghi tới 14 bàn. Kể từ đó, Cole và Yorke không rời nhau nữa.
Mùa này, Cole và Yorke đã trở lại, dưới một hình hài khác. Sự xuất hiện của Robin van Persie đã tái tạo động lực cho Wayne Rooney. Họ đã chơi cạnh nhau 667 phút mùa này, ghi 9 bàn (trung bình cứ 74 phút lại ghi một bàn), kiến tạo cho nhau 4 lần. Rooney , nhờ nền tảng thể lực sung mãn và kỹ thuật toàn diện, di chuyển rộng hơn hẳn một tiền đạo lùi cổ điển, còn Van Persie, sắc bén và xử lý một chạm tốt hơn, chơi “mắc màn”.
CÀNG GIỐNG NHAU, CÀNG NGUY HIỂM
Đó vẫn là một sự kết hợp khá cổ điển, vì Van Persie di chuyển ít hơn hẳn Rooney và họ đích thực là một cặp bổ khuyết cho nhau, tương tự cặp Zlatan Ibrahimovic - Edinson Cavani của PSG.
Nhưng các chân sút chơi rộng trong bóng đá hiện đại không chỉ đóng vai trò là người kết nối tuyến tiền vệ và hàng công, mà quan trọng hơn, họ mở ra các không gian tấn công và thậm chí quyết định hướng tấn công (Rooney), mang hơi hướng số 10 cổ điển.
Nhưng xu hướng hiện đại là hai vai trò này thay đổi liên tục, và cơ hội nhờ đó được tạo ra nhiều hơn. Sturridge - Suarez và Aguero - Negredo cứ 41 phút lại nổ súng một lần. Bộ đôi của Liverpool thậm chí có số lần dứt điểm trung bình mỗi trận lên tới 15,5, trong khi Rooney - Van Persie chỉ là 10,7. Họ có những phẩm chất tương tự nhau, và nhờ đổi vai trò liên tục, tạo ra thế trận tấn công biến hóa hơn.
Lionel Messi và Neymar có lẽ là cặp tấn công lý tưởng nhất có thể chơi theo phong cách này: Cả hai đều có kỹ thuật siêu đẳng, toàn diện, và đã được “thử lửa” ở các vị trí đá cắm lẫn đá lùi sâu. Khi Messi trở lại và cái tôi giữa họ được dung hòa, Barca có thể tạo ra một cặp bài trùng mang sức công phá của một quả bom nguyên tử.
Vì ta cần nhau
Michael Owen
Việc sơ đồ 4-2-3-1 soán ngôi của 4-4-2 và sự “tuyệt chủng” của số 10 cổ điển đã xóa sổ các cặp bài trùng. Trong nhiều năm, các đội bóng lớn của châu Âu chỉ sử dụng một tiền đạo, là Didier Drogba thời còn ở Chelsea, Diego Milito tại Inter năm 2010, hay Robin van Persie khi còn chơi cho Arsenal, và thậm chí là không tiền đạo. Các hệ thống như thế thường cân bằng và linh hoạt hơn, nhưng như một đòi hỏi tất yếu, các cặp bài trùng đang trở lại.
Bóng đá luôn cần sự bổ sung cho nhau, và với lĩnh vực tấn công, điều đó càng đúng, như Michael Owen nhận xét: “Bạn không thể thành công với chỉ một lợi thế do Chúa ban tặng. Bạn có thể rất cao to hoặc rất nhanh, nhưng thế là không đủ với bóng đá hiện đại. Thời nào thì cũng vậy thôi.”