Ở Wembley, Arsenal đã thể hiện được tất cả những gì mà một đội bóng có thể làm được khi bị dẫn bàn. Một cú sút phạt trực tiếp hoàn hảo đủ để nổ tung cả cầu trường. Một pha tận dụng thời cơ chớp nhoáng của Koscielny trong vòng cấm. Một tình huống phối hợp đồng đội, một pha giật gót và một cú chích mũi giày. Người ta có thể tìm thấy tất cả những thuộc tính của một câu lạc bộ lớn trong 3 bàn thắng ấy. Đẳng cấp, sự tập trung, nỗ lực, lối đá tập thể, bản lĩnh và cả khát khao. Arsenal xứng đáng với chức vô địch, vì những gì họ đã nỗ lực những ngày qua, vì đã không chùn bước dù bị trọng tài bỏ qua những quả penalty chính đáng, vì đã chiến đấu bằng tinh thần mạnh mẽ nhất có thể. Họ xứng đáng hưởng những ngày nghỉ ngơi và tận hưởng chiến thắng này.
Tuy Pháo thủ có thể cảm thấy vui sướng với chức vô địch FA ấy, nhưng họ không nên thỏa mãn với nó. Một chức vô địch FA Cup là tốt sau quãng đường 9 năm đen đủi, nhưng chưa thể là đủ với một đội bóng lớn. Ban lãnh đạo Arsenal cần phải nhanh chóng tập trung chuẩn bị cho mùa bóng mới, nhanh chóng với những chuẩn bị nhân sự, thích ứng với những sự ra đi, chuẩn bị cho những bản hợp đồng mới. Những vấn đề vẫn còn đó. Oezil vẫn chưa thể có được phong độ hoàn hảo nhất. Giroud và Sanogo không thể lĩnh xướng hàng công cả mùa. Tương lai của Sagna vẫn chưa được xác định. Còn rất nhiều điều phải làm để hướng tới những thành công phía trước.
Các cầu thủ Arsenal đã ăn mừng rất mãnh liệt sau trận chung kết. Họ và người hâm mộ đều hiểu giá trị của chiến thắng quý giá ấy. Nhưng có lẽ sẽ có người cảm thấy các Pháo thủ trẻ chưa quen với thành công, chưa quen với danh hiệu, chưa quen với thắng lợi ở một giải đấu nào đó. Chiến thắng với họ vẫn chưa phải một thói quen, vẫn chưa phải một điều tất yếu. Tâm thế của họ chưa phải là tâm thế của một kẻ săn mồi lão luyện, một kẻ chinh phục lạnh lùng. Mới "chỉ" có một chiếc cup FA mà đã làm họ sung sướng đến vậy.
Các cầu thủ Arsenal không thể thỏa mãn với chiếc cup FA ấy. Họ cần phải tỉnh táo chuẩn bị cho những mùa bóng sau, để đưa câu lạc bộ lên những tầm cao hơn nữa, để gọi về uy vũ của đội hình bất bại năm xưa, để vô địch giải Ngoại hạng, để vươn mình ra Champions League.
Một kẻ thống trị thực sự thì không thể thỏa mãn với bất cứ chiến thắng nào. Luôn luôn phải tỉnh táo để hiểu được mình đang đứng ở đâu để giữ vững và phát triển vị thế của mình. Đó mới là tâm thế của một ông lớn, mới là tâm thế của nhà vua.
Tuy vậy, chiến thắng hôm nay chính là bàn đạp tinh thần của ngày mai. Ở trong thắng lợi 3-2 đầy cảm xúc ấy, người ta đã thấy những tín hiệu lạc quan. Người ta đã thấy những điều để hy vọng. Chiều hôm ấy, những lá cờ đỏ đã nhuộm thắm cả Wembley.