Trong cuộc đời, có những nụ cười của người khác làm ta rưng rưng nước mắt. Nụ cười đó khiến ta ngất ngây, hạnh phúc như nó là của chính mình vậy. Trong bóng đá cũng vậy, tôi đã, đang và còn sẽ ngắm mãi nụ cười trong vắt như trẻ thơ ấy, để được chiêm ngưỡng sự “chào đời” của một thiên tài. Nụ cười ấy trên vai Ronaldinho và trên môi Leonel Messi. Đó là khoảnh khắc Messi ghi bàn thắng đầu tiên cho Barca trong trận gặp Albacete, ngày 1/5/2005.
Khi Messi còn là một cậu bé "còi ", Maradona đã từng phát biểu: “Chẳng có cầu thủ nào trên thế giới biết đá bóng, may ra chỉ có Zidan là còn đáng xem”. Với huyền thoại Maradona, đá bóng không chỉ là ghi bàn, không chỉ là rê dắt bóng giỏi, không chỉ là chuyền tốt, không chỉ là đánh đầu hay mà người biết đá bóng là người biết lúc nào nên dắt bóng, lúc nào nên chuyền bóng, lúc nào nên đẩy nhanh nhịp độ, lúc nào nên lôi kéo đối phương để tạo cơ hội cho đồng đội, lúc nào thì chạy chỗ, là người biết phân phối sức lực trong một trận đấu và trong cả mùa giải. Đấy mới thực sự là đá bóng.
Messi là người được sinh ra để làm điều ấy!
Antifan của Messi có thể chê bai rằng Messi được chơi trong một tập thể Barca đầy tài năng. Messi được bơm bóng tận chân khi đối mặt khung thành để rồi ghi nhiều bàn thắng. Nhưng không thể phủ nhận rằng số đường kiến tạo của anh cho đồng đội tại Barca cũng gần ngang bằng với Xavi - người kiến tạo giỏi nhất thế giới.
Antifan của Messi cũng không thể phủ nhận khi xem lại video các bàn thắng của Messi, những bàn thắng ngỡ như rất đơn giản nhưng không cầu thủ nào có thể làm thường xuyên được. Một cú lốp bóng qua đầu thủ môn, một cú sút chéo góc, hay một pha đưa bóng vào thế xâu kim qua cầu thủ hậu vệ đối phương để che khuất tầm nhìn thủ môn… Tất cả đều rất nhẹ nhàng, nhưng đó là sự nhẹ nhàng của một thiên tài. Đó không phải là một sự tính toán trước, mà đó là bản năng và nó giống như một phản xạ ở Messi. Thêm vào đó là vô số pha solo, vô số cú sút như búa bổ, vô số pha đá phạt thành bàn mà bất cứ cầu thủ nào cũng mơ ước và khát khao có được.
Báo chí có thể chê Messi đi bộ trong sân, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc ngắn ngủi, Messi cũng làm thay đổi cả một trận đấu lớn. Nếu tính về hiệu quả chơi bóng (sức lực bỏ ra để mang về bàn thắng), Messi không có đối thủ. Bạn muốn căng hết sức làm việc chỉ để lấy một đồng hay bạn muốn làm việc nhàn hạ cũng lấy một đồng?
Người ta so sánh Messi và Ronaldo, báo chí còn tốn giấy mực để phân tranh ai giỏi hơn ai. Tôi nghĩ rằng điều đó là vô nghĩa. Những ai chưa phân định được hoặc nghĩ rằng Ronaldo tài năng hơn thì đó chỉ là thứ cảm tính cá nhân mà nhận xét. Điều nói lên rõ nhất sự khác biệt tài năng của hai cầu thủ này là 4 quả bóng vàng so với 2 quả. Với tôi, Ronaldo là một sự nể phục lớn. Trên thế giới này, bất kể công việc nào, chúng ta cũng cần sự phấn đấu, cũng cần một sự cầu tiến mãnh liệt và tôi thấy hiếm mới có một sự cầu tiến như Ronaldo. Hơn hết Ronaldo chơi bóng bằng sức mạnh, chơi bóng bằng sự trui rèn về thể lực lẫn kỹ năng. Còn Messi, đó là vốn tự có như một phản xạ tự nhiên và chỉ cần tập luyện để không mất cảm giác.
Người ta so sánh Messi với huyền thoại Maradona, rằng ai xuất sắc hơn ai!? Về kỹ năng chơi bóng, chơi bóng theo đúng định nghĩa của Maradona thì hai người này kẻ tám lạng, người nửa cân. Maradona xuất sắc hơn Messi ở cá tính tách biệt cuộc sống và bóng đá. Huyền thoại Maradona bên ngoài đời là một badboy, đầy rẫy tai tiếng, nhưng khi vào sân bóng là cả một sự lì lợm không khoan nhượng. Trên sân chỉ có đá bóng mà không ưu tư vấn đề nào khác. Không giống như Messi, đôi lúc ông vẫn vương vấn trên sân bởi những scandan ngoài cuộc sống và nó làm cho bước chạy cậu ta như nặng hơn.
Còn Messi, cậu ta hơn Maradona về tư chất cầu thủ, hiền lành, đôn hậu. Trên sân, có lúc bị kèm rất chặt bởi ít nhất hai hậu vệ, luôn bị phạm lỗi, nhưng Messi vẫn điềm tĩnh, kiên nhẫn chờ cơ hội tỏa sáng mà không nông nổi. Messi cũng có phần nhỉnh hơn Maradona về trí tuệ, biết nhìn xa trông rộng. Một ví dụ là mùa giải 2013/2014 vừa qua, dường như Messi đã để dành năng lượng cho một World Cup mà cậu ta đã đưa đội tuyển Argentina của mình vào đến tận chung kết. Với thế giới, khi Messi không thắng trong trận chung kết World Cup 2014 thì cả Maradona và Messi cũng là một phần lịch sử không thể thiếu trong bóng đá.
Những huyền thoại sống của bóng đá Argentina
Báo chí cũng có thể chê Messi không cá tính. Nhưng không thể phủ nhận rằng ở đội tuyển quốc gia Argentina và cả đội bóng Barca, Messi rất quyền năng. Nếu không cá tính làm sao có quyền năng? Quyền năng đó thể hiện ở việc những Eto'o, Ibrahimovich… bật bãi khỏi Barca, Tevez bật bãi đội tuyển quốc gia. Ngay đến cả Guardiola, Sabella... những huấn luyện viên của Messi cũng phải vị nể và nghe lời cậu trò cưng!?
Người ta có thể dè bỉu rằng Messi đã xuống phong độ, đã tàn lụi. Nhưng sự tàn lụi đấy là điều mà một cầu thủ bình thường vẫn mơ ước. Vẫn ghi bàn đều, vẫn hiệu suất ghi bàn cao. Thực sự phải nhìn nhận rằng, Messi hiện nay không còn xuất sắc như Messi từ 2008 đến 2013. Messi giai đoạn trước đá bóng với tâm hồn của một đứa trẻ. Niềm vui của cuộc sống duy nhất chỉ là bóng đá. Những nụ cười hồn nhiên nở trên môi, nó khiến ta liên hệ với những đứa trẻ. Hồn nhiên, vô lo và trong trẻo. Messi hiện nay là một Messi được nhào nặn, nhào nặn từ một thiên tài trộn lẫn với áp lực của báo chí và nêm thêm gia vị niềm vui của gia đình. Messi đã không còn là đứa trẻ ngây thơ chơi bời với quả bóng, mà là một Messi trưởng thành biết toan tính. Sự trưởng thành của Messi đôi lúc làm cho đôi chân cậu ấy bớt thanh thoát hơn. Vẫn biết ai rồi cũng phải trưởng thành, nhưng trưởng thành đồng nghĩa với trách nhiệm, lo âu và nụ cười thiên thần không thường xuyên xuất hiện.
Mong sao Messi đừng lớn để cơ hội chiêm ngưỡng nụ cười thiên thần nhiều hơn.