Ngoài Henderson và Wilshere, còn có Fabian Delph, Ryan Mason hoặc James Milner có thể giữ vai tiền vệ trung tâm, dù không chuyên. NHM bóng đá Anh có thể khóc vì những cái tên như vậy. Mở rộng cái nhìn ra khỏi danh sách hiện thời, bất quá chỉ có thể thêm Michael Carrick. Đã sắp tròn 34 tuổi (với 33 lần được lên tuyển), Carrick vẫn chưa bao giờ là một cái tên đáng kể trong đội tuyển Anh.
Dù không hẳn là “ông kẹ”, Tam Sư vẫn luôn là đội đáng gờm. Và thi thoảng, người ta vẫn phải xuýt xoa khen ngợi Harry Kane, Daniel Sturridge, Danny Welbeck hoặc Raheem Sterling, như những ngôi sao đáng xem trong tương lai. Họ đều không phải là tiền vệ trung tâm.
Thật ra, Joey Barton, Lee Cattlemole, Dean Marney hoặc Mark Noble... vẫn đều đặn chơi tròn vai trên sân cỏ Anh. Nhưng họ chỉ khoác áo các đội bóng nhỏ, và dĩ nhiên sẽ là thảm họa nếu bàn về bóng đá Anh mà lại chỉ ra những “điển hình” như thế.
Carrick chưa thể hiện được mình khi khoác áo tuyển Anh
Carrick, Milner hoặc Gareth Barry hơn về tên tuổi, nhưng khó có thể xem đấy là những ngôi sao, chưa kể những cầu thủ ấy có tên tuổi nhưng lại thua về mức độ ổn định. Một thời, dù là khiên cưỡng, đội Anh cứ phải dồn hết những tên tuổi lớn ở khu giữa sân vào danh sách đội tuyển, vì nếu bỏ thì quá uổng. Riết rồi xuất hiện “khủng hoảng thừa” ở nơi đã có những “cây đa cây đề” như Frank Lampard hoặc Steven Gerrard.
Giờ thì ngược lại: HLV Hodgson thích dùng sơ đồ 4-3-3 vì đấy là cách chơi mà ông chỉ cần một tiền vệ giữa là đủ. Tiền vệ biên phải bó vào trong dễ hỗ trợ, vì Tam Sư bây giờ hiếm khi có đủ hai cầu thủ giỏi để đảm trách khu giữa và trải rộng đội hình.
Nhìn vào khu giữa của hàng tiền vệ, nhất là trong khía cạnh phòng ngự, người ta vẫn xem Liverpool là đội “có đặc điểm Anh” cao nhất ở Premier League. Khổ nỗi, Liverpool vừa kết thúc một mùa bóng thảm hại, lại vừa chia tay thủ lĩnh Gerrard. Quá khó cho HLV Hodgson.