Không khó để hiểu cảm giác của Abramovich sau trận Chelsea hòa 0-0 với Arsenal. Đây là người đã gián tiếp thể hiện mong muốn “bóng đá sexy” rất rất rất nhiều lần kể từ năm 2006, sau khi Chelsea của ông giành chức vô địch giải Ngoại Hạng năm thứ hai liên tiếp.
Tỷ phú người Nga là một người thích những thứ đẹp đẽ và hoa mỹ. Ông từng tài trợ toàn bộ chi phí cho buổi triển lãm các tác phẩm của nhiếp ảnh gia Xô Viết Max Penson vào tháng 11/2006; chi 61,4 triệu euro cho bức Triptych của họa sĩ Francis Bacon; bỏ ra 23,9 triệu euro cho bức Benefits Supervisor Sleeping của họa sĩ Lucian Freud; thuê kiến trúc sư Hermidas Atabeyki tạo ra những “kỳ quan” nội thất bên trong siêu du thuyền Eclipse... Nếu cho rằng ông muốn Chelsea của mình lúc nào cũng cục mịch thì thật là lạ!
Sau một thời gian liên tục thay đổi HLV mà chẳng thể ưng ý dài lâu, ông đã lắng nghe nguyện vọng của người hâm mộ khi đưa trở lại Jose Mourinho, nhưng lần này đã có những thỏa thuận ngầm về cách vận hành đội bóng. Abramovich muốn Chelsea được xây dựng theo chiều sâu, phát triển theo chiều dài tương lai và áp dụng một thứ bóng đá hấp dẫn. Ông đặt niềm tin vào Mourinho hẳn cũng vì quãng thời gian HLV người Bồ Đào Nha dẫn dắt Real Madrid, tạo ra một đế chế bóng đá tấn công đáng sợ.
Những nghệ sĩ như Hazard vẫn chưa làm "mềm hóa" được lối chơi của Chelsea
Thế nhưng khi Jose Mourinho trở lại với sơ đồ 4-5-1, trở lại với lối chơi cục mịch của “Người Đặc Biệt” thay vì hào nhoáng nửa vời của “Người Hạnh Phúc” (Mou từng tuyên bố như vậy khi trở lại Chelsea), Abramovich lại rơi vào một sự khó chịu nhỏ: xấu xí đi tới thành công hay đẹp đẽ rơi vào kẽ sâu thất bại?
Chuyển nhượng không hiệu quả?
Cũng như những mùa hè khác, Abramovich không hề ngại ngùng trong việc vung tiền cải thiện đội hình theo ý của HLV trưởng, âu đó cũng là sự cân bằng cho “nghĩa vụ” và “quyền lợi”. Những bản hợp đồng chính của Mourinho mùa hè này tưởng như vô cùng có lợi cho chiều hướng mà Abramovich muốn hướng tới: 31 triệu bảng cho Willian - một vũ công Samba điển hình; 19 triệu cho Andre Schuerrle - một thành viên của thế hệ bóng đá phóng khoáng mới của nước Đức; 8,2 triệu cho Marco Van Ginkel - người được mệnh danh là “Lampard mới của Hà Lan”.
Chính bản thân Mourinho cũng đã tạo ra một lối chơi tương đối phóng khoáng với các nhân tố chính là Oscar, Eden Hazard nhưng vẫn có những điều cản trở ông. Các tiền đạo đang trở thành một vấn đề không thể giải quyết ngay lập tức, trong khi đó ông lại không có trong tay một chân sút siêu phàm theo kiểu Cristiano Ronaldo để giải quyết những trận cầu khó khăn nhất. Trước kia, ông có trong tay một cầu thủ thuộc mẫu tương tự là Didier Drogba, nhưng giờ thì không.
Mourinho đã có những thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh hiện tại
Nhưng thật khó để Mourinho đổ lỗi cho ai. Mùa hè vừa qua, họ thất bại trong việc chiêu mộ hai tiền đạo vào loại tốt nhất châu Âu – Radamel Falcao và Edinson Cavani. Theo đuổi Wayne Rooney chưa đến hồi kết nhưng cũng bất thành trong mùa hè. Đau đớn không khi Romelu Lukaku vừa bị đẩy đi dưới dạng cho mượn lại tỏa sáng rực rỡ trong màu áo Everton?
Champions League – cách cứu vãn duy nhất
Chelsea hoàn toàn có thể lại làm một cỗ xe tăng lừ lừ tiến tới, mặc cho ai bắn và bắn tất cả mọi thứ cản nó lại. Nhưng để thuyết phục được ông chủ, Mourinho chỉ có một con đường lựa chọn duy nhất: vô địch Champions League. Đó cũng gần như là lý do duy nhất Roberto Di Matteo được ký hợp đồng chính thức sau mùa 2011/12!
Mourinho hiểu rõ điều này. Ông có 3 năm thành công cùng Chelsea nhưng vẫn bị “hất cẳng” vì không thể vô địch châu Âu. Mãi tới sau này, những học trò cưng của ông như Didier Drogba, Frank Lampard, Petr Cech, Ashley Cole... mới có thể giành Champions League bằng một lối chơi chính tương tự.
Điều đó cho thấy rằng bản thân Mourinho cuối cùng vẫn là một kẻ cần có... thời gian! Sự “đặc biệt” chỉ có thể phát huy trong một thời điểm mà thiên thời đặt cờ vào tay mà phất.
Chiếc cúp bạc Champions League sẽ là một món quà thực sự để Mourinho che hết những sự xấu xí trên đường chiến đấu, bởi với Abramovich, đó là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ...