Guy Wenger năm nay 71 tuổi, đã nghỉ hưu sau quãng thời gian 42 năm điều hành doanh nghiệp phụ tùng ô tô theo truyền thống gia đình ở Alsace. Em trai ruột của ông, Arsene, sẽ bước sang tuổi 66 vào thứ Bảy tới, vẫn miệt mài làm việc trong triều đại bước sang năm thứ 20 cùng với CLB Arsenal. Dù làm những ngành nghề khác nhau nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới sự cạnh tranh giữa hai anh em họ.
"Arsene?", ông Guy cười tươi khi được hỏi về người em trong ngôi nhà mà cả hai đã lớn lên ở ngôi làng tại Duttlenheim. "Tôi dạy nó mọi thứ mà nó từng biết!". Khi được hỏi về việc giữa hai anh em ai là cầu thủ xuất sắc hơn, ông Guy đáp gọn lỏn: "Đi mà hỏi nó. Hỏi nó về kỹ thuật của tôi. Tôi không muốn nói gì hết". Thế là rõ, ông anh vẫn đóng vai ông chủ, tình cảm và niềm tự hào của ông Guy với Arsene là hiển nhiên nhưng nó sẽ không bao giờ được bộc lộ một cách dễ dàng.
Ông Guy sau đó chỉ về phía con đường nơi có một quán rượu nhỏ mang tên La Croix d’Or mà gia đình ông từng điều hành, nơi Arsene bắt đầu niềm đam mê với trái bóng. "Chúng tôi đã chơi bóng trong một cái sân nhỏ - chỉ có hai chúng tôi mà thôi", ông Guy chia sẻ. "Arsene khi đó 5 hay 6 tuổi, nó là một thủ môn. Chúng tôi luôn chơi đùa cùng nhau, nhưng nếu là bóng đá, chúng tôi sẽ phân chia phe rõ ràng. Chúng tôi là những cầu thủ đường phố. Đó là nơi mà Arsene đã học hỏi được. Bóng đá đường phố vẫn là triết lý của nó cho đến ngày nay. Đôi khi chúng tôi cũng chơi ở ngã tư ngay ngoài quán rượu của gia đình. Khi ấy chỉ có khoảng chục chiếc xe đi qua mỗi ngày, nhưng bây giờ con số ấy là 7.000 xe".
Với chiều cao khoảng 1m83, ông Guy trông khá uy nghiêm dù có thấp hơn so với người em ruột nổi tiếng của mình. Khuôn mặt của ông tròn hơn nhưng thần thái, sự giống nhau phía sau cặp kính của cả hai là không lẫn vào đâu được. Ông Guy ăn mặc theo phong cách thể thao với bộ đồ adidas, đôi dép lê nhưng sở hữu cái bụng khá bự và ông thừa nhận không ít lần Arsene khuyên mình nên cố mà giảm cân. Ông Guy, giống Arsene, biết khá nhiều ngôn ngữ nhưng khi gặp nhau họ chỉ sử dụng thổ ngữ Alsace.
Ông Guy, giống Arsene, biết khá nhiều ngôn ngữ nhưng khi gặp nhau họ chỉ sử dụng thổ ngữ Alsace.
"Chẳng ai hiểu rõ chúng tôi muốn nói gì", ông Guy tiếp tục. "Chúng tôi đều yêu thể thao và đặc biệt là những môn thể thao ngoài trời. Tôi chơi bóng rổ cấp quốc gia, đồng thời chơi bóng đá trong ngôi làng cho tới tận năm 45 tuổi. Khi mới 16, tôi có thể nhảy cao tới 1m80 trên những bãi cát. Tôi đạp xe hàng sáng và khi Arsene trở lại đây, chúng tôi vẫn chạy bộ cùng nhau trong rừng".
Arsene dành quá nhiều thời gian cho Arsenal và những lần trở lại như vậy là không nhiều. Lần gần nhất Arsene về quê là vào tháng Năm vừa qua để khai trương sân vận động mang tên ông tại ngôi làng lân cận Duppigheim. Từ giờ đến cuối năm, Arsene cũng sẽ về quê một lần nữa để họp gia đình. Họ hàng nhà Wenger rất đông phân tán quanh khu vực Alsace và thung lũng Drome. Những dịp họp gia đình như vậy có thể đạt số lượng lên tới 300 người.
"Chúng tôi thậm chí phải đeo thẻ tên", ông Guy, người luôn nói chuyện với Arsene sau mỗi trận đấu của Arsenal, chia sẻ tiếp. Ông Guy cũng thường xuyên có những chuyến thăm Bắc London, nơi em ruột mình đang dẫn dắt một trong những đội bóng nổi tiếng nhất xứ sương mù.
"Mọi người nghĩ nó và Ferguson ghét nhau", ông Guy bức xúc. "Rác rưởi. Tôi đã ở đó cùng họ. Tôi nghĩ đó là lần cuối cùng Ferguson có mặt tại Arsenal với vai trò huấn luyện Man United. Chúng tôi đã uống hai chai vang Bordeaux sau trận đấu".
Đây là lần đầu tiên ông Guy nói chuyện với một phóng viên người Anh trong suốt hai thập kỷ của Wenger tại Arsenal. Đã có rất nhiều lời đề nghị trước đây nhưng khi Telegraph đề cập đến việc muốn tìm hiểu rõ hơn về tuổi thơ và ngôi làng của hai anh em, ông Guy đề nghị phải hỏi ý kiến em mình trước khi quyết định. Rốt cuộc bài phỏng vấn cũng diễn ra và sau một ngày tham quan tất cả các địa điểm trong tuổi thơ của Arsene, bao gồm cả bữa trưa tại khoảng sân nhỏ của Croix d’Or (giờ được đặt tên lại là La Baita), nơi hai anh em cùng chơi bóng cùng nhau, ông Guy đã chuẩn bị tất cả những bức ảnh của gia đình trên chiếc bàn ăn của mình. Đó là một gia đình điển hình, đậm chất Alsace…
Đáng chú ý, Alsace là một vùng bị chiếm đóng trong chiến tranh thế giới thứ hai và bố của hai anh em, ông Alphonse Wenger là một trong 100.000 thanh niên địa phương, được biết đến như những Malgré-nous - những người bản địa bị buộc phải gia nhập quân đội Đức. Có một phương án được đề ra về việc đưa gia đình của Wenger đến trại tập trung tại Schirmeck, Pháp.
"Ông Alphonse trở về từ cuộc chiến và chỉ còn nặng 40kg. Họ không nghĩ ông ấy có thể hồi phục,” Joel Muller, một người bạn từ thuở bé, người sau này kế nhiệm chức Chủ tịch đội bóng địa phương FC Duttleheim của Guy Wenger cho biết. "Cha mẹ của chúng tôi không chạy trốn khỏi bất kỳ khó khăn nào. Arsène có tất cả những giá trị của văn hóa Alsace, những giá trị vĩnh cửu của nơi này. Thật thà, hào phóng, hiếu khách. Ông ấy biết mình đến từ đâu. Khi ai trở thành bạn của Arsène, người đó sẽ là bạn cả đời của ông ấy.”
Ông Guy nói rằng vẫn có những người Mỹ sống trong khu vực lân cận khi ông được sinh ra vào giai đoạn cuối của cuộc chiến. Ông nhớ lại việc mình từng bắt tay Charles de Gaulle khi vĩ nhân của nước Pháp viếng thăm quán rượu của gia đình ông vài năm sau đó. Alsace đã và vẫn sẽ là một khu vực mà bóng đá là số 1 và gia đình Wenger cũng rất tích cực tham gia vào việc xây dựng đội bóng địa phương - FC Duttlenheim thời điểm nó ra đời năm 1923. Ông Alphonse Wenger từng là Chủ tịch của đội, 3 người chú của Guy và Arsene từng khoác áo FC Duttlenheim và trụ sở chính của CLB chính là quán rượu Croix d’Or.
Bố của Arsene Wenger đứng ở bên trái. Còn Arsene là cậu bé thứ 5 hàng trên tính từ trái sang
Arsene Wenger (chính giữa, phía trên) trong màu áo CLB Duttlenheim mùa giải 1966-67
"Tôi đã được nhiều CLB quan tâm nhưng không được phép ra đi khi còn trẻ vì quán rượu là trụ sở chính của đội bóng - cha tôi không muốn tôi ra đi", ông Guy nhớ lại. Mẹ của họ, bà Louise quản lý quán rượu trong khi chồng bà Alphonse sở hữu doanh nghiệp cung cấp phụ tùng xe hơi tại tại Strasbourg mang tên Comptoir Alsacien, sau này được chuyển giao cho Guy quản lý và vẫn tồn tại đến tận bây giờ. Mặc dù được đổi tên nhưng kiến trúc của Croix d’Or vẫn như xưa, với quầy bar, bức tường đá, sàn gạch, những căn phòng nhỏ, dễ hình dung ra cảnh tượng đầy mùi rượu và khói thuốc xung quanh những câu chuyện về bóng đá.
Năm Arsene 13 tuổi, cả gia đình ông chuyển nhà tới nơi cách ngôi nhà cũ không xa. Cả hai anh em đều nhớ về những trải nghiệm lớn lên trong một quán rượu, nơi được chọn trụ sở chính của một đội bóng đá và đó vẫn được coi là nền tảng cho sự nghiệp sau này của Arsene.
"Chúng tôi luôn lắng nghe những cuộc đối thoại", ông Guy nói. "Không có khu vực riêng nào cho các cầu thủ hay buồng tắm riêng. Các cầu thủ đều tắm rửa trong bể chứa nước ở khoảng sân của quán rượu, sau đó thay đồ trong quán. Nếu bạn là người cuối cùng, nước có thể rất bẩn. Tôi còn nhớ việc phải ra sông tắm dưới trời tuyết rơi".
Ông Muller cũng bồi hồi nhớ lại quãng thời gian từng ngồi chung với hai anh em nhà Wenger trong quán rượu. "Arsene luôn luôn lắng nghe, cậu ấy thích thú với việc nghiên cứu tâm lý và con người", ông Muller kể lại. "Tôi còn nhớ một nhóm bạn có chuyến đi tới Cameroon khi Arsene 25 tuổi. Khi họ trở về, cậu ấy không hỏi 'Chuyến đi thế nào?', mà hỏi "Con người ở Cameroon sống thế nào?'. Đó là những gì mà cậu ấy cảm thấy hứng thú".
Gia đình nhà Wenger. Arsene là người đứng chính giữa.
Arsene Wenger khi còn là cậu bé
Họ (Guy và Arsene) cũng chơi những môn thể thao khác, đặc biệt là bóng rổ. Họ cũng thường đạp xe tới những ngôi làng lân cận, đặc biệt là Obernai ở khu vực Lac Achard để bơi. Chiếc TV duy nhất ở Duttlenheim được đặt tại trường học và cứ 6 giờ tối mỗi thứ Bảy, Arsene lại đến đó để xem tổng hợp các trận đấu ở Bundesliga. Bố mẹ của họ, theo chia sẻ của Guy, thường làm việc tới 12 - 15 giờ mỗi ngày trong khi Arsène, theo lời Guy, luôn sẵn sàng đóng vai trò "một nông dân", cưỡi ngựa và làm việc trên cánh đồng của trang trại đối diện. Arsene cũng là một "mọt sách" và đứng đầu lớp học ở cả hai môn tâm lý học cũng như toán học năm 16 tuổi.
Khi được hỏi, liệu tất cả những tính cách đó sẽ được tổng hợp vào trong công việc huấn luyện bóng đá, câu trả lời của ông Guy là "không". "Tôi thực sự bất ngờ và ngạc nhiên khi Arsene quản lý và xây dựng tất cả những điều đó tại Arsenal". PV - Vậy điều gì đã giúp Wenger kéo dài đế chế của mình lên tới 20 năm? "Nó (thời gian) quá dài", ông Guy lắc đầu. "Nhưng nó không muốn dừng lại". PV - Vậy ông ấy sẽ làm gì khi kết thúc công việc ở Arsenal? "Tôi không biết", ông Guy nói tiếp. "Có thể là một công việc ở Strasbourg. Tôi nghĩ đội bóng đó luôn có một vị trí trong tim chúng tôi".
Có lẽ chính Guy cũng đã nghĩ về câu hỏi đó trong nhiều năm liền và cũng giống như chúng ta, ông luôn theo dõi từng bước đi của em trai mình. Guy luôn theo dõi mỗi trận đấu của Arsenal, trực tiếp hoặc theo dõi tại nhà. Trụ sở mới của FC Duttlenheim mà Guy đã góp sức trong quá trình xây dựng, cũng là một nơi phát sóng các trận đấu của Arsenal.
"Tôi xem mà thấy lo lắng", ông Guy bộc bạch. Tuy nhiên, mắt ông trở nên sáng quắc khi được hỏi về cầu thủ mà ông thích nhất trong đội hình hiện tại của Pháo thủ. "Mesut Oezil", ông Guy khẳng định. "Một cầu thủ siêu đẳng, cậu ấy nhìn thấy mọi thứ". Ông Guy cũng có mặt trong phần lớn những khoảnh khắc huy hoàng của Arsenal trong hai thập kỷ qua. PV - Khoảnh khắc nào mà ông ấn tượng nhất? "Cú đúp đầu tiên năm 1998. Tất cả gia đình của thành viên CLB đều có mặt trên xe bus và hàng ngàn, hàng ngàn người trên đường. Có nhiều người còn say xỉn trên mái nhà, họ thậm chí còn suýt làm lật xe bus. Chúng tôi đến tòa thị chính Highbury và sau đó dùng bữa sáng tại sân Highbury. Thật là một khoảnh khắc tuyệt diệu".
Anh trai của HLV Arsene Wenger
Arsene Wenger khi ở trường cấp 3 tại Oberney
"Khoảnh khắc đáng thất vọng nhất là thất bại trong trận chung kết Champions League trước Barcelona năm 2006. Tất cả gia đình chúng tôi ở đó. Jens Lehmann bị đuổi và Thierry Henry bỏ lỡ hai tình huống ghi bàn ngon ăn. Chúng tôi xứng đáng giành cúp". Tất cả bạn của Arsene đều thừa nhận chức vô địch Champions League giống như một giấc mơ còn dang dở của "Giáo sư". "Chúng tôi rất, rất tự hào, nhưng thi thoảng cũng có một chút buồn bã", Muller tiếc nuối. "Chúng tôi rất muốn họ giành Champions League".
Muller còn hé lộ, bất cứ người bạn nào đến thăm Wenger ở London cũng được ông dặn rằng nhớ mang món xúc xích địa phương. Loại khoái khẩu của Arsene, theo lời Guy, là Knack-Alsace. Ông Guy còn tranh thủ khoe quyển bách khoa toàn thư về các cầu thủ Arsenal, có chữ ký của Arsene. Bên cạnh đó là quyển "Cuộc cách mạng của Wenger" được xuất bản nhân kỷ niệm 20 năm Arsene chèo lái con thuyền Arsenal.
Cuộc phỏng vấn của PV Telegraph được đóng lại với chuyến viếng thăm một cửa hàng thịt ở vùng lân cận Duppigheim. Câu chuyện về xúc xích Knack-Alsace được kể lại với bà chủ Valentine Hubscher, người biết quá rõ về Wenger và gia đình ông. Bà từ chối nhận tiền cho 6 chiếc xúc xích được đóng gói cẩn thận và đáng yêu.
Wenger (giữa) trong một kỳ nghỉ của gia đình
Sau chiến thắng của Arsenal trước Basel vào ngày thứ Tư ở Champions League, những chiếc xúc xích quê hương đã được trao tận tay Arsene. "Giáo sư" đã nở một nụ cười rạng rỡ và không quên nói lời cảm ơn. Arsene đã bị cuốn vào vòng xoáy Ngoại hạng Anh và có một chút lạ lẫm khi nghĩ về một thị trấn nhỏ bé, yên tĩnh, thơ mộng được gọi là Duttlenheim mới thực sự là nhà của ông. PV - Liệu ông có nghĩ rằng mình sẽ tại vị tới 20 năm? "Không bao giờ", Arsene quả quyết. PV - Vậy ông ấy nghĩ về điều gì? "Sống sót ở trận đấu tiếp theo. Tôi vẫn giữ quan điểm như vậy".
Điều đó có nghĩa là thà ở nhà theo dõi trận đấu giữa Everton và Crystal Palace vào tối thứ Sáu hơn là ra ngoài ăn mừng một cột mốc mà không phải HLV nào trong bóng đá đương đại cũng có thể đạt đến.
"Thật khó để đong đếm sức ảnh hưởng của chính bạn" Arsene trầm ngâm. "Tôi thích lịch sử, nhưng không phải lịch sử của bản thân. Tôi quan tâm hơn tới những gì trước mắt và khi bạn ngày càng già đi, điều đó càng trở nên quan trọng. Tôi để phần đánh giá lại cho những người khác.”
Và một nụ cười rạng rỡ khi Arsene nghe những gì ông anh Guy nói về mình, chắc chắn sẽ có sự phản biện khi Wenger nghe tới việc ông Guy nói rằng bản thân là cầu thủ giỏi hơn so với em trai. "Thật vậy ư?", Wenger nói với đôi lông mày nâng lên tỏ vẻ giễu cợt. Anh em nhà Wenger với tính cách của mình, như các bạn thấy, sẵn sàng có một cuộc hội ngộ trên khoảng sân nhỏ ở quán rượu cũ Croix d’Or để quyết phân thắng bại!