Kai tặng một tác phẩm mô tả Mourinho cùng hai đứa con. Mourinho ban đầu hơi bối rối nhưng ông có vẻ khá xúc động và nhờ người khác chụp ảnh mình và Kai đang cầm tác phẩm nghệ thuật. Điều này chứng tỏ rằng Mourinho vẫn tạo ra một sức hấp dẫn đặc biệt, đôi khi một cách nghiệt ngã, đôi khi qua những tia sáng của Jose ngày xưa, đôi khi là ánh sáng của mặt trời đang lụi tàn.
Như vậy, thật dễ dàng để nghĩ rằng việc Mourinho đến Fenerbahce - 5 tháng sau khi bị Roma sa thải - là một sự thừa nhận rằng ông không thể đảm nhận những CLB lớn nữa. Ở tuổi 61, với một bản CV nổi tiếng trong quá khứ, ông đã rút lui về một nền bóng đá tương đối “trung bình”.
Mourinho chưa từng hành nghề ở Thổ Nhĩ Kỳ. Đây là một nền bóng đá phát triển nhờ sự hỗn loạn và xung đột, nuôi dưỡng sự hoang tưởng và cảm giác bất công không phải lúc nào cũng đẹp mắt nhưng lại vô cùng ly kỳ. Đây có phải là minh chứng của sự sa sút của Mourinho hay đó là nơi ông muốn đến?
Tuy nhiên, thay vì cảm thấy tự ti về việc một người đàn ông danh tiếng của mình lại tham gia vào giai đoạn sơ loại Champions League, Mourinho coi đó là một điều tích cực. “Tôi không thích những trận giao hữu. Chúng tôi tập luyện để thi đấu. Và ngày mai chúng tôi có một trận đấu”, ông nói.
SVĐ có sức chứa 6.300 người của Lugano bị UEFA coi là không đủ điều kiện tổ chức một trận đấu ở Champions League (dù là sơ loại), vì vậy nó được tổ chức cách đó 135 dặm, tại sân Storkhorn là sân nhà của FC Thun. Hai tiếng rưỡi trước khi trận đấu bắt đầu, hàng trăm NHM Fenerbahce đã chờ đợi đội nhà đến.
Việc đến sớm này không hẳn là biểu hiện của sự nhiệt tình ủng hộ Mourinho: đây chính là điều mà NHM Fenerbahce nói riêng và fan bóng đá Thổ Nhĩ Kỳ nói chung mong muốn. Tuy nhiên, vẫn có cảm giác rằng họ mong chờ Mourinho bởi ông là HLV đầu tiên có danh hiệu Champions League trong CV kể từ Guus Hiddink.
“Đó là một điều tuyệt vời đối với Fenerbahce”, Okan, một CĐV nói. “Nhưng nếu ông ta không giành được danh hiệu thì cũng sẽ kết thúc như những người khác”. Thực vậy. Mourinho có một quả núi để leo. Mùa trước, Fenerbahce đã giành được 99 điểm, tổng điểm cao nhất trong lịch sử của họ tại giải Super Lig.
HLV Ismail Kartal đã kỳ vọng vào việc mình tại nhiệm, nhưng không, một tuần sau khi mùa giải kết thúc, Kartal bị đẩy ra khỏi cửa sau vì để Galatasaray vô địch với 102 điểm. Và Mourinho xuất hiện để giúp CLB này giải cơn khát vô địch kéo dài từ năm 2014.
Khi bước ra khỏi đường hầm trước trận đấu, Mourinho tiến thẳng đến ôm lấy HLV đối thủ Mattia Croci-Torti, người hâm mộ Inter Milan trọn đời. Với Mattia, việc đối mặt với người đã giành cú ăn ba cùng Inter vào năm 2010 có ý nghĩa quan trọng.
Những cuộc trò chuyện thân tình trước trận đã tắt trước khi hiệp một kết thúc, Fenerbahce được hưởng một quả phạt đền, khiến Croci-Torti phản đối hơi quá, khiến Mourinho bực mình. Ông đã ra đường biên để nắn đối thủ của mình, theo cách của một ông già khôn ngoan bảo cậu thanh niên nóng nảy nên cư xử thế nào.
Trước quả phạt đền đó, trận ra mắt của Mourinho đã không diễn ra tốt đẹp. Fenerbahce bị dẫn trước chỉ sau 4 phút. Trên đường biên, sự thất vọng của Mourinho ngày càng tăng - ở phút thứ 12 - ông chống nạnh như một người mẹ thất vọng sau khi bị từ chối một quả phạt góc.
Nhưng tất cả chỉ là sự khó chịu tốn năng lượng, giống những lời càu nhàu của một ông già mệt mỏi với cuộc sống hơn là kiểu giận dữ chống lại thế giới mà chúng ta nhớ về Mourinho của những ngày đã qua. Cho đến khi Dusan Tadic bị phạm lỗi trong vòng cấm và Edin Dzeko sút penalty thành công, Mourinho mới nhẹ nhõm.
Mọi thứ đều sôi động sau giờ nghỉ. Mourinho hoạt bát hơn nhiều khi Dzeko nâng tỉ số lên 2-1. Có một chút sợ hãi khi Lugano gỡ hòa, nhưng cầu thủ 38 tuổi Dzeko đã hoàn thành hat-trick và Ferdi Kadioglu sút một quả vào góc thấp khung thành. Chung cuộc Fenerbahce thắng 4-3.
Mourinho nói sau trận đấu: “Đó là một trận đấu có 7 bàn thắng. Mọi người thích những bàn thắng. Bản thân tôi không quan tâm đến chúng nhiều lắm”. Mourinho không ăn mừng những bàn thắng này bằng động tác trượt đầu gối hoặc tung áo khoác như xưa, nhưng vẫn có tiếng gầm nguyên thủy, đặc biệt ở 2 bàn thắng cuối.
Mourinho cổ điển đã xuất hiện trong những bình luận sau trận đấu của ông ấy, bao gồm cả lời phàn nàn dài dòng về sân cỏ nhân tạo, về việc Lugano không trả lại bóng cho Fenerbahce và tất nhiên là về trọng tài. Mourinho thay đổi, nhưng cốt lõi của ông vẫn là Jose ngày xưa.
Khi nghĩ về việc Mourinho hành nghề ở một nền bóng đá được xếp hạng thứ 9 về hệ số giải đấu của UEFA, thật khó để không nhớ đến lần ông chê Manuel Pellegrini rằng nếu bị Real Madrid sa thải, ông sẽ không bao giờ phải khom lưng để xuống huấn luyện Malaga như Pellegrini đã làm.
Fenerbahce cung cấp những thứ mà Mourinho có vẻ cần. Đó là một CLB khổng lồ ở một thành phố và một đất nước phát triển mạnh mẽ nhờ tất cả những điều ông đã từng làm. Đó là một CLB sử dụng xung đột làm nhiên liệu hoạt động như Mourinho đã từng.
Theo dõi ông trong trận đấu này - rình rập dọc đường biên, la mắng các cầu thủ, gây gổ với HLV kém mình 20 tuổi, chúng ta sẽ hiểu tại sao ông không từ bỏ bóng đá để nghỉ hưu. Mourinho sẽ ra sao nếu không có bóng đá? Mourinho, Fenerbahce và bóng đá Thổ Nhĩ Kỳ có thể là sự kết hợp hoàn hảo.
Trận đấu này sẽ không phải là khởi đầu cho kỷ nguyên huy hoàng nhất của Mourinho - những thành tựu to lớn của ông gần như chắc chắn đã thuộc về quá khứ - nhưng nó có thể là khởi đầu cho kỷ nguyên ‘Mourinho’ nhất của Mourinho. Nó sẽ rất đáng xem, bất kể chuyện gì xảy ra.