CHƯƠNG MƯỜI BA: Màu lam hy vọng (Phần ba)
Tôi đã không lãng phí và cống hiến tất cả. L’Equipe đã chấm tôi điểm 5/10 với lời bình luận: Cậu ấy có thể làm tốt hơn nữa. Tôi không bao giờ đọc chấm điểm trên các trang báo. Tôi rất hiểu khi nào mình có phong độ tốt và khi nào thì thi đấu bình thường.
Tôi hy vọng mình ghi điểm vì đây là trận đấu then chốt ngay trước khi HLV Deschamps công bố danh sách ĐT Pháp đến Brazil dự World Cup 2014. Trước trận đấu, HLV trưởng đã nói với chúng tôi: “Cánh cửa chưa khép lại với bất cứ ai, nhưng những ai được đá trận này có cơ hội tốt cùng Les Bleus tới Brazil”. Ông cũng đã gặp tôi và nói với tôi rằng trước hết tôi nên thi đấu để làm mãn nhãn khán giả, chơi bằng niềm đam mê giống như khi đá cho CLB và không phải gồng gắng gì hết. Vào những phút cuối trận, tôi thấy mình càng chơi tốt hơn. Tôi hãnh diện vì lại được khoác áo màu lam yêu quý này.
Tôi không có được phong độ tốt nhất cùng Sociedad. Các CĐV bắt đầu chứng tỏ sự bất bình đối với tôi, cho rằng tôi chỉ cố gắng thi đấu tốt ở ĐTQG. Tôi không muốn hạ chân xuống thấp, nhưng cũng không chạy nổi. Tôi không còn là cầu thủ của ngày trước, tôi đã khác. Tôi bắt đầu bị sức ép lớn để có thể thi đấu tốt ngay cả khi cảm thấy không khỏe, tinh thần không thoải mái. Tôi hồi hộp chờ đợi xem tên mình có trong danh sách 23 hay không.
Tôi căng thẳng một chút nhưng vẫn cháy hết mình cho Sociedad. Eric Olhats nghĩ rằng tôi có cơ hội đến Brazil: “Đương nhiên là cháu sẽ có tên thôi”, ông nói rồi lại khích lệ tôi tập luyện và thi đấu. Tôi đã biết Deschamps đã công bố danh sách sơ bộ nhưng tôi muốn có mặt trong danh sách 23, chứ không phải dự phòng. Ngày 13/5, Deschamps công bố những lựa chọn của mình. Tôi ở nhà, ngồi trước vô tuyến và tim thì đập thình thích, hồi hộp, lo lắng. Khi tôi nhìn thấy tên và ảnh mình trên màn hình trong số các tiền đạo, tôi đã rất vui mừng. Tôi thấy tự hào và nhẹ nhõm. 30 cái tên, trong đó có 7 trong danh sách dự phòng, cùng bắt đầu hành trình chuẩn bị cho World Cup 2014. Vậy là xong: tôi sẽ được khám phá Brazil, nơi tôi chưa từng tới đó lần nào.
Trước khi bay sang Nam Mỹ, chúng tôi có 3 trận giao hữu mang tính tổng duyệt: Gặp Na Uy ngày 27/5 tại sân Stade de France, Paraquay tại Nice ngày 1/6 và Jamaica ở Lille ngày 8/6. Ở trận gặp Na Uy, tôi được đá chính và nhường chỗ cho Loic Remi ở phút 64. Remy chính là người ghi 1 bàn trong số 4 pha lập công của ĐT Pháp. 5 ngày sau, chúng tôi thẳng tiến tới Nice, trên SVĐ Allianz Riviera trước 35.200 khán giả, kỷ lục của sân này. Lần này, số 11 của tôi và tôi khởi đầu trận đấu trên băng ghế dự bị. Tôi được tung vào sân ở phút 64, thay Loic Remy. 18 phút sau, sự kiện đáng chú ý nhất của tôi diễn ra: tôi ghi bàn đầu tiên trong màu áo DDT Pháp. Tất cả diễn ra từ quả đá phạt góc bên cánh phải. Olivier Giroud đánh đầu đúng đến chấm phạt đề. Laurent Koscielny chuyền ngược ra cho tôi đang xuất hiện bên trái khu cấm địa. Tôi khống chế bằng chân phải không thuận và quyết định lốp bóng. Bóng bay qua đầu hàng thủ Paraguay rồi đi vào góc xa khung thành. Chân trụ ủa tôi ở phía sau nên tôi đã bấm bóng nhẹ hơn bình thường. Nhưng có hề gì đâu, tôi đã ghi bàn. Niềm vui vỡ òa. Tôi trượt hai đầu gối trên mặt sân để ăn mừng và hòa chung niềm vui với khán giả. Họ hô vang “Tiến lên, tiến lên”…
Dù Victor Caceres ghi bàn bằng đầu gỡ hòa cho Paraguay ở những phút cuối cũng không hề làm giảm niềm vui của tôi. Trong phòng thay đồ, tôi chỉ muốn quay lại sân. Không phải đợi quá lâu, chúng tôi tới sân Pierre-Mauroy của Lille để đón Jamaica. Đó thực sự là một bữa tiệc bóng đá tấn công mà tôi được tham gia. Khi tôi vào sân thay thế Olivier Giroud ở phút 71, tỉ số đã là 6-0. Tôi đã kết thúc màn trình diễn của Les Bleus bằng cú đúp: bàn đầu tiên từ pha kiến tạo của Karim Benzema, bàn thứ hai là pha giật gót kiểu Madjer (Rabah Madjer, cầu thủ được xem là huyền thoại bóng đá Algeria) sau pha chuyền bóng từ trung tâm của Moussa Sissoko.
Chúng tôi mất 15 giờ bay và một transit để tới Ribeirao Preto. Đó là một thành phố có 600.000 dân, cách phía đông bắc Sao Paulo, nơi ĐT Pháp đóng quân, 300 km. Khách sạn JP (phát âm là Jotape) kiểu Brazil giúp chúng tôi hoàn toàn có được không gian yên tĩnh và không bị làm phiền. Toàn bộ khách sạn được trang trí bằng ba màu xanh-trắng-đỏ, vô cùng tiện nghi và ấm áp, dễ chịu. Nhân viên khách sạn chăm chút từng tí từng li, phục vụ chúng tôi bằng cả niềm vinh hạnh của họ và luôn cổ vũ chúng tôi mỗi khi chúng tôi bước vào trong. Những ngày lưu trú tại đây thật tuyệt. Các buổi luyện tập thường diễn ra vào buổi chiều, lúc 16h00. Chúng tôi dành nhiều thời gian trong phòng tập thể lực với các nhân viên mát xa. Tranh luận, chuyện trò cũng như theo dõi các trận đấu cũng thường diễn ra tại đây. Những ngày không thi đấu, tôi giết thời gian bằng con Xbox và hàng loạt DVD. Chúng tôi cũng tổ chức một giải đấu trên FIFA, trên hai màn hình vô tuyến và chia thành từng bảng đấu. Mỗi người quản lý đội của mình. Chúng tôi thường say sưa chơi rất lâu, có khi tới cả buổi tối muộn, đến lúc HLV trưởng yêu cầu dừng lại, cuộc chơi mới giải tán.
Chúng tôi đang ở trong một thế giới biệt lập, tập trung và giàu tham vọng. Didier Deschamps thông báo cho tôi trước một ngày ra quân gặp Honduras rằng tôi sẽ đá chính. Tôi rất căng thẳng. Bình thường, tôi ngủ rất dễ. Còn lần này, tôi phải đến gặp bác sỹ xin một viên thuốc để ngủ ngon. Và tôi đã trải qua một đêm thật tuyệt vời. Ngày hôm sau, tôi thức dậy với mọi sự phấn khích. Ngày 15/6/2014 đó, trên sân Beira-Rio de Porto Alegre, tôi được đá cặp cùng Karim Benzema trên hàng công của ĐT Pháp. Trận đấu bắt đầu bằng một lỗi đáng tiếc: bài quốc ca La Marseillaise của chúng tôi không được cử lên. Chúng tôi nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Âm thanh có vấn đề khi quốc ca các nước phải bật lên. Đúng là một lỗi sơ đẳng. Có thể đó là ngẫu nhiên và khiến niềm vui, sự hưng phấn mất đi phần nào. Nhưng hạnh phúc thay, bài “Đi nào, những chàng trai của Tổ quốc” đã vang trên khắp các khán đài, nơi các CĐV của chúng tôi ngồi. Vậy là tôi đã có bài “La Marseillaise” của mình! Tôi đã chạm bóng lần đầu, lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Tôi lấy lại niềm tin trong giai điệu bài hát ấy và chắc chắn rằng mình sẽ thành công ở trận đầu tiên tại World Cup. Tôi thi đấu hết cả trận, ĐT Pháp giành chiến thắng 3-0 với cú đúp của Benzema và 1 pha đá phản lưới nhà của cầu thủ Honduras.
5 ngày sau chúng tôi gặp Thụy Sỹ, đội bóng đang cùng chia sẻ ngôi đầu bảng E, tại Salvador. Pháp dẫn trước 5-0, rồi các cầu thủ Thụy Sỹ đã rút ngắn tỉ số ở phút 81; tôi vào sân 1 phút sau để thay thế Mathieu Valbuena. Với 6 điểm sau hai trận, chúng tôi đã lọt vào vòng 1/8 sớm 1 vòng đấu. Tôi đã thi đấu 79 phút ở trận hòa không bàn thắng với Ecuador. Tôi đã có cơ hội tốt để ghi bàn mở tỉ số bằng một pha sút bên ngoài vòng cấm nhưng bóng lại dội cột dọc bật ra. Bố mẹ tôi cũng đến Brazil để dự khán các trận đấu của Les Bleus và cũng tận hưởng thời gian để du lịch. Rồi họ trở lại Pháp sau khi kết thúc vòng bảng như dự kiến. Tôi chỉ được gặp bố mẹ một chút trước trận gặp Ecuador. Didier Deschamps không thích điều đó. Ông không muốn chúng tôi gặp gỡ người thân trong giải đấu. “Bố mẹ đang ở dưới đó, nếu con có thời gian thì ra gặp bố mẹ một chút…”, bố mẹ gửi tin nhắn cho tôi trước khi tôi lên xe cùng đội để tới SVĐ. Cuộc gặp gỡ chỉ diễn ra trong vài giây, chỉ đủ thời gian cho một cái nhìn, nhưng điều đó cũng đủ để tôi cảm thấy yên lòng. Nhìn thấy bố mẹ là tôi thấy ổn rồi.
Rồi chúng tôi chạm trán với Nigeria ở vòng 1/8. Trong trường hợp thất bại, chúng tôi sẽ về nhà. Trận đấu diễn ra tại Brasilia, trong một sân bóng siêu hiện đại với sức chứa 70.000 chỗ vừa được xây xong để phục vụ cho World Cup 2014. Khi chúng tôi đến gần SVĐ, nó bắt đầu hiện ra thấp thoáng giữa không gian, tráng lệ và ngay ở ngã rẽ vào đường cao tốc. Rồi chúng tôi nhìn thấy sân rõ dần hơn. Kiến trúc sân rất đẹp, vô cùng ấn tượng. 18h00 trận đấu sẽ bắt đầu. Ở đây nóng khủng khiếp, nhưng độ ẩm lại cao. Lúc làm nóng, Benzema đã đến nói chuyện với vài cầu thủ. Những lời nói của anh ấy mang tính khích lệ, động viên tinh thần các cầu thủ và đặc biệt chất chứa niềm đam mê: “Nếu muốn thắng, chúng ta cần cống hiến tất cả…”. Karim là một người khá dè dặt và ít nói. Anh ấy có thể khiến người đối diện cảm thấy sự lạnh lùng và nhiều người không quá chú ý đến anh ấy. Nhưng thực tế lại không phải như vậy. Nếu như cần nói điều gì đó trước toàn đội, anh ấy sẽ làm thế và chứng minh rằng điều đó là cần thiết. Karim thuộc mẫu người rất dễ chịu, thích tán gẫu và nghe nhạc. Anh ấy cũng là một con quái vật trong công việc, trên sân tập và thi đấu. Anh ấy luôn tìm cách hoàn thiện kỹ năng dứt điểm. Anh ấy là một mẫu tiền đạo chuẩn, hiện đại và đẳng cấp mà tôi có được nhiều lời khuyên, sự tư vấn nhất mỗi khi quan sát anh ấy trong một buổi tập. Anh ấy là một sát thủ bẩm sinh. Khi còn nhỏ, mỗi lần tới Gerland xem bóng, Karim luôn khiến tôi ngưỡng mộ và thường xuyên vào phòng thay đồ để được gặp anh ấy. Tôi thích được sát cánh cùng anh ấy. Mọi thứ luôn trở nên dễ dàng hơn khi chơi cạnh Karim.
Nhưng tôi không có cơ hội ấy vì tôi dự bị ở trận gặp Nigeria. Trận đấu diễn ra rất căng thẳng. Tôi theo dõi và bình luận cùng hai cầu thủ dự bị khác ngồi cạnh mình là Mickael Landreau và Morgan Schneiderlin. Tôi đã bị hút vào trận đấu, đứng ngồi không yên. Tỷ số vẫn là 0-0. Và thông qua trợ lý Guy Stephan, Deschamps yêu cầu tôi làm nóng. Không khí như có điện giật, công chúng Brazil rõ ràng cổ vũ cho Nigeria.
Tôi đi dọc băng ghế dự bị, ngẩng cao đầu nhìn về phía Deschamps để xác minh có đúng ông ấy yêu cầu tôi vào sân hay không. Tôi không thấy gì, nên tiếp tục chờ đợi. Rồi tôi thoáng thấy Guy Stephan ra hiệu cho mình: thời khắc của tôi đã đến. Nhịp tim tôi tăng lên đột ngột. Tôi nhanh chóng mặc áo đấu và thay thế Olivier Giroud ở phút 62. Ngay trong những pha chạm bóng đầu tiên, tôi đã tung một cú sút xa đẹp mắt nhưng thủ thành Vincent Enyeama phản xạ tuyệt vời, đẩy bóng ra chịu quả phạt góc.
Trận đấu của tôi thực sự bắt đầu. Phút thứ 79, cuối cùng thì Paul Pogba cũng ghi được bàn thắng sau pha đánh đầu từ cú đá phạt góc của Mathieu Valbuena. 5 phút sau, tôi có một cơ hội tốt nhưng cú sút bằng chân trái bị thủ thành Nigeria đẩy ra bằng tay phải. Tuy nhiên, đến phút bù giờ cuối cùng, Enyeama lại bị hạ gục. Valbuena và Benzema phối hợp đá phạt góc cực nhanh. Valbuena sút bóng là là mặt đất rất khó chịu và chạm cột dọc. Tôi muốn đá bồi nhưng hậu vệ Joseph Yobo của Nigeria lại chạm bóng trước, khiến quỹ đạo bay của trái bóng đảo ngược và Enyeama bất lực. Chúng tôi vào tứ kết, hoàn tất mục tiêu mà LĐBĐ Pháp đặt ra trước giải đấu cho dàn cầu thủ còn rất trẻ. Chúng tôi tiến lại cảm ơn các CĐV của mình. Giấc mơ tiếp tục. Toàn đội bảo nhau rằng, dù đi tiếp hay không, chúng tôi vẫn cứ cháy hết mình.
Le Maracana, khi chúng tôi tiến lại gần bằng xe bus, tôi đã thoáng thấy từ xa bức tượng lớn của Chúa Cứu thế ở phía trên đỉnh đồi Corcovado. Đây là một trong những điểm thu hút du khách nhất khi đến Rio de Janeiro, là nơi mà bạn có thể chết cũng đáng. Nhưng chúng tôi không đến đây để… chết. Chúng tôi tin vào lối chơi và tài năng của mình. HLV trưởng thích tôi hơn Olivier Giroud trên hàng công. Khi tỉ số vẫn là 0-0, tôi nhận được một đường chuyền rất thuận lợi, nhưng thay vì sút để tạo bất ngờ, tôi lại chuyền cho Benzema. Đến bây giờ ngồi nhớ lại nếu khoảnh khắc đó xuất hiện lại, tôi sẽ chẳng do dự mà sút ngay. Tối hôm trước khi trận đấu diễn ra, HLV Deschamps đã nhắc đi nhắc lại với chúng tôi phải cẩn thận trước các pha sút phạt vì các cầu thủ Đức rất hiệu quả trong lĩnh vực này. Chúng tôi biết điều đó. Và chỉ tới phút thứ 13 của trận tứ kết, từ một pha sút phạt chếch bên trái, Toni Kroos chuyền bóng tới đầu của Mats Hummels, người vượt qua sự truy cản của Raphael Varane để làm tung lưới Hugo Lloris. Ngay lập tức chúng tôi nhận ra rằng mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Chúng tôi không ngừng nỗ lực, tạo nên các cơ hội. Hàng thủ Đức và thủ thành Manunel Neuer thi đấu xuất sắc đến nỗi tôi có cảm giác rằng dù trận đấu có kéo dài hàng giờ, chúng tôi vẫn không thể ghi bàn. Ngay cả trong thời gian đá bù giờ, Benzema có cơ hội cách khung thành Đức chỉ 6m, nhưng nỗ lực cuối cùng của anh ấy cũng không thể thắng Neuer. Thành thật mà nói, chúng tôi xứng đáng có được trận hòa để tiếp tục hiệp phụ. Nhưng người Đức đã vào bán kết. Tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt lăn dài. Nức nở khóc. Tôi đã không ghi được bàn thắng ở World Cup 2014 khi chơi lệch trái giống như ở Sociedasd và quá xa với khung thành. Nhưng tôi lại rất vui vì đã được làm những gì mình muốn, biết chơi một chạm, đập nhả và tung hứng cùng các đồng đội ở ĐT Pháp.
Chia tay những người bạn là khoảnh khắc khó khăn nhất. Chúng tôi đã cùng nhau sống những khoảnh khắc tuyệt diệu, chân thành. Bầu không khí thật bình dị. Tôi không đếm được số lần chúng tôi ngồi lại cùng nhau sau bữa tối. Tôi không nhớ về cơn ác mộng tức tưởi dừng chân ở tứ kết. Chỉ có một chút căng thẳng trong tập luyện khi chúng tôi không tập đúng với chỉ dẫn của ban huấn luyện. Mỗi người đều có những suy nghĩ của mình. Chúng tôi lắng nghe ý kiến của các leader (nhóm trưởng, thủ lĩnh), Lloris và Evra. Hugo là thủ quân. Anh nói rất trơn tru, nhưng không tự hào về màn trình diễn của anh. Anh ấy rất hiếm khi nói, nhưng khi Hugo phát biểu, thì tất cả mọi người đều chú ý lắng nghe. Patrice thuộc kiểu nói nhiều. Anh ấy là chất kết dính của toàn đội. Anh ấy nói mọi lúc mọi nơi, châm chọc, vui đùa chúng tôi trong những lần làm nóng. Pat hơn tôi 10 tuổi và cũng hơn tôi 10 năm ở ĐT Pháp. Anh ấy khoác áo Les Bleus lần đầu năm 2004. Khi tôi đặt chân lên tuyển, tôi đã có những e ngại. Không ít lần tôi tưởng tượng rằng Pat là một người rất nghiêm túc, là người có thể “gây rối” trong đội. Đó là bởi ấn tượng của tôi về World Cup 2010 trước đó tại Nam Phi. Nhưng Patrice Evra, người mà tôi gặp tại ĐT Pháp thời gian này thì không phải người như vậy. Trong phòng thay đồ, anh ấy là một thủ lĩnh thực sự bằng sự hài hước của mình. Tôi ở cạnh phòng anh ấy tại Clairefontaine và thường xuyên được thấy anh ấy chơi đùa. Tuy nhiên, trên sân đấu, Pat rất nghiêm túc và anh ấy chính là người đầu tiên cho tôi những lời khuyên bổ ích về vị trí thi đấu của tôi. Thực sự là một ngạc nhiên tuyệt vời dành cho tôi. Anh ấy thật hoàn hảo. Sự hài hước của Pat là không phải nghi ngờ gì và anh ấy là người đặt biệt danh cho mỗi chúng tôi. Grizou. Chính là Pat đã gọi tôi như vậy. Cho đến bây giờ, mọi người vẫn thường gọi tôi với cái tên thận mật ấy.
Về những cầu thủ bằng tuổi ở ĐT Pháp, tôi thường xuyên chơi với Paul Pogba và Raphael Varane. Raph trẻ hơn tôi nhưng cậu ấy chín chắn và bình tĩnh hơn tôi. Những ngày đầu tiên tại Les Bleus, cậu ấy bảo vệ tôi. Chúng tôi trò chuyện thường xuyên, làm việc đối kháng trong tập luyện, chúng tôi cũng đều đặn ở bên nhau. Paul giống tôi, cậu ấy thích cười đùa và gây rối, nhưng cũng hay hát hò và nhảy nhót – những thứ ngược lại với tôi, tôi không thích thú lắm. Tôi thích chơi PlayStation hơn. Paul thì ít chơi. Theo thời gian, Paul trở thành người bạn thực sự của tôi. Tôi từng nói với cậu ấy rằng, nếu có 1 hoặc 2 ngày rảnh rỗi ở Manchester thì cậu ấy có thể tranh thủ tới thăm tôi ở Madrid, làm quen với Erika và Mia, những người mà tôi thường xuyên nhắc tới khi trò chuyện cùng cậu ấy. Cậu ấy giống như người thân trong nhà. Trên đất Brazil, cũng giống như tôi, cậu ấy rất thất vọng về việc chúng tôi bị loại. Chúng tôi không muốn về nước, nhưng buộc phải về. Những ngày đầu tiên, tôi liên tục nhớ lại trận đấu, nhất là những gì người ta nói về ĐT Pháp trên vô tuyến. Rồi tôi đã xem những kẻ đã hạ mình ở trận chung kết với Argentina tại Mâcon. Rồi tôi đi nghỉ cùng gia đình, bạn bè tại Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi đã cố gắng không quan tâm, nhưng chẳng dễ dàng gì, cũng như vụ đàm phán chuyển nhượng của tôi sang Atletico. Tóm lại, nghỉ mà chẳng được nghỉ. Những câu hỏi cứ liên tục vang lên trong tâm trí tôi.
Nếu như với nhiều người tôi được xem như phát hiện mới của ĐT Pháp tại World Cup 2014 (vì tôi đã mang đến sự tươi mới), thì tôi lại không có suy nghĩ này. Tôi chưa cảm nhận được tầm quan trọng tại ĐT. Tôi thường chỉ được thi đấu hơn một giờ mỗi trận và luôn là người đầu tiên bị thay ra. Tôi học tất cả những gì HLV trưởng chỉ dạy và cố gắng chứng tỏ mình trong luyện tập. Tôi sẽ còn phải học hỏi nhiều, nhất là khi tôi bắt đầu khoác áo Atletico. Tôi muốn mình hoàn thiện lối chơi, vươn tới đỉnh cao vì biết mình vẫn chưa chạm ngưỡng. Lúc này, tôi vẫn chưa phải là tìm được vị trí chính thức ở cả CLB lẫn ĐTQG. Ngày 4/9/2014, 10 ngày sau khi đã tung đường chuyền quyết định cho Mario Madzukic ghi bàn ở Siêu cúp Tây Ban Nha gặp Real, tôi vinh dự kỷ niệm trận khoác áo Les Bleus thứ 10 trong trận gặp La Roja. Đây là đối thủ mà Pháp không thắng suốt 8 năm qua. Sân Stade de France chật kín, không còn một chỗ trống. Đó là trận đấu đầu tiên của chúng tôi kể từ sau World Cup 2014. Tôi được đá chính nhưng chỉ thi đấu chưa đầy một giờ. Loic Remy vào sân thay tôi và ghi bàn duy nhất của trận đấu. Chơi trước Tây Ban Nha, nơi mà tôi đã làm quen với các giải bóng đá của họ từ khi mới 14 tuổi, nhà VĐTG cách đây 4 năm, khiến tôi phải nỗ lực hơn rất nhiều. Nhưng tôi đã không thành công. Đối mặt với La Roja, nơi có những Sergio Ramos, Sergio Busquets hay Cesc Fabregas, tôi đã không chạm được bóng hoặc hầu như không chạm được bóng. Vậy là tôi sẽ có thể không được thi đấu trong trận giao hữu tại Belgrade 4 ngày sau. Chúng tôi dự kiến tới Serbia ngay ngày hôm sau chiến thắng trước Tây Ban Nha, sau buổi tập luyện cuối cùng tại Stade de France.
Cuối buổi tập, Didier Deschamps mời tôi qua phòng thay đồ gặp ông. Ông muốn có một chút thảo luận. Ngay lập tức, ông nói với tôi: “Vậy là cậu bị sao vậy? Cậu không muốn chơi à? Cậu không muốn được đá cho ĐT Pháp ư?”. Rồi ông tiếp tục: “Hãy nói với tôi, nếu như cậu có điều gì đó với toàn đội hay với tôi. Bởi vì tôi muốn nói với cậu, trận hôm qua cậu là con số 0 tròn trĩnh!”. Tôi thu hết can đảm và trả lời: “Thưa thầy, em không muốn thầy nói với em điều đó. Em biết rằng mình đã không thể hiện được gò, đó không phải là em trên sân cỏ! Em không chạm bóng nổi 1 lần, không tấn công và cũng không phòng ngự”. Cuộc trao đổi diễn ra rất chân thành. HLV trưởng đứng lên và nói với tôi: “Antoine, nếu tiếp tục thế này, cậu sẽ rất hiếm khi được thi đấu”. Tôi đã đảm bảo với ông rằng không bao giờ để điều này lặp lại và rằng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để đáp ứng được nhẽng đòi hỏi cao của ông và sự kỳ vọng của riêng bản thân tôi. Deschamps có lý khi đối thoại trực tiếp, đối mặt sự thật, ngay cả khi điều đó chẳng dễ chịu chút nào. Ông luôn hoàn thành vai trò của mình xuất sắc nhất có thể. Tôi đã nhận được bài học tuyệt vời.
Tôi đánh giá cao cuộc trao đổi giữa tôi và HLV trưởng hơn là việc có thể ông ấu để tôi than phiền trên băng ghế dự bị mà không giải thích gì. Để chắc chắn thông điệp đã được đón nhận tốt, tôi ngồi dự bị tại sân của Partizan Belgrade và Deschamps thay đổi 2/3 đội hình so với trận gặp Tây Ban Nha. Đến sau hiệp 1, tôi bắt đầu khởi động. Karim Benzema vào sân thay Loic Remy. Tôi không phải là ba người đầu tiên vào sân thay người khi đã được làm nóng. Trong đầu tôi không nghĩ mình sẽ được đá trận này. Nhưng tôi vẫn chăm chú theo dõi mọi màn thay người. Remy Cabella ra sân, nhường chỗ cho Alexandre Lacazette, rồi Blaise Matuidi vào sân thay Paul Pogba. Chúng tôi chỉ còn hai người làm nóng. Đến phút 82, Mathieu Valbuena vào sân thay Moussa Sissoko, chỉ hai phút sau bàn gỡ hòa từ pha sút phạt của hậu vệ đang khoác áo Man City – Aleksandar Kolarov. Tôi ngồi xuống. Những gì mà tôi nghĩ khi ấy có thể là một sự trừng phạt dành cho tôi. Tôi hiểu những lựa chọn của HLV trưởng. Tôi không có được phong độ tốt nhất, rõ ràng tôi đã không tập trung tối đa cho Les Bleus. Thái độ và những lời nói của Didier Deschamps khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Và thực sự chúng giúp tôi trở lại đường ray. Điều cần thiết nhất là EURO 2016 trên sân nhà, tôi cần phải tập trung tối đa cho mục tiêu ấy.