Bóng Đá Plus trên MXH

Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 14)
07:43 ngày 09/02/2019
Khởi đầu không được nhiều lợi thế như những đồng đội, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, Griezmann đã khiến bản thân tỏa sáng và cả thế giới phải công nhận tài năng của anh.
    Các kỳ của tự truyện "Phía sau nụ cười" trước đọc TẠI ĐÂY

    CHƯƠNG MƯỜI BA: Màu lam hy vọng (phần 2)
    Rồi tôi cũng được có mặt trong danh sách ĐT U20 chuẩn bị cho giải U20 thế giới tại Colombia. Trong trận thắng Kazakhstan để có vé dự U19 châu Âu trước đó (các giải trẻ đều căn cứ vào thứ hạng của giải đấu khu vực trước đó để xác định đại diện dự VCK World Cup), tôi vào sân thay Gael Kakuta 20 phút cuối. Tôi không phải là cầu thủ không thể thay thế, nhưng tôi luôn làm những gì tốt nhất có thể bằng cách ghi bàn hoặc kiến tạo. Trận đấu với Kazakhstan tại Astana cũng vậy, tôi đã có một đường chuyền thành bàn. 

    Trước khi giành vé tới VCK U21 châu Âu 2013 tại Israel, chúng tôi phải vượt qua Na Uy ở hai trận play-off. Đối thủ rất vừa tầm với chúng tôi. Ở cả hai lượt trận (diễn ra tại Le Havre và Drammen), tôi chỉ vào sân từ băng ghế dự bị. Nhưng chung cuộc chúng tôi đã bị loại khi thua 4-5. Một thất bại cay đắng của tháng 10/2012 mà tôi đã ghi được 1 bàn thắng ở trận lượt về. 


    Chúng tôi có 5 cầu thủ “bay đêm” và sự kiện ấy là một trong những bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi. Ủy ban Kỷ luật của FFF (LĐBĐ Pháp) khi ấy đã vô cùng nghiêm khắc. Cả 5 “tội đồ” đều bị trừng phạt. Tôi bị treo giò ở mọi cấp ĐTQG đến hết ngày 31/12/2013.

    Án phạt quá nặng nề càng thôi thúc tôi hướng đến mục tiêu duy nhất: rèn luyện không ngừng nghỉ để khoác áo ĐTQG Pháp. Lúc ở Học viện bóng đá quốc gia Clairefontaine cùng với đội U21 Pháp, tôi đã thoáng thấy tương lai của mình ở nơi đây, lâu đài cổ kính và cơ sở hạ tầng. Vì thế, tôi đã đề ra mục tiêu được gia nhập ĐT Pháp. 

    Trước đó, khi HLV Laurent Blanc còn dẫn dắt ĐT Pháp, tôi từng được ông đưa vào danh sách mở rộng gồm 50 người. Tôi được quan sát Karim Benzema tập luyện trước khung thành đối phương. Mỗi cú sút của anh ấy luôn được kết thúc ở nóc lưới. Tôi vô cùng ấn tượng. “Wow, đến khi nào mình mới đạt được tầm của anh ấy”, tôi thầm nghĩ. Trong thời gian bị treo giò, tôi cũng căng thẳng với Sociedad. Tôi cũng đã mường tượng mình sẽ dự World Cup 2014 trên đất Brazil, dù không thực sự rõ ràng, không tin tưởng lắm vào cơ hội của mình.

    Les Bleus của Didier Deschamps đã giành được tấm vé vớt trước Ukraine sau màn lội ngược dòng lịch sử ở trận lượt về trên sân Stade de France. Khi ấy, tôi vẫn đang “thụ án treo giò”. Trận đấu tiếp theo là giao hữu với Hà Lan tại Saint-Denis. Trận đầu tiên của năm 2014, tôi mãn hạn treo giò. Hồi hộp và lo lắng. Và tôi có tên trong danh sách của Deschamps. Các phương tiện truyền thông nói về tôi, tôi ghi bàn ngày càng nhiều tại La Liga. Tôi là chân sút xuất sắc thứ 3 La Liga khi ấy với 15 bàn, chỉ sau Diego Costa và Cristiano Ronaldo. Và tôi cũng đã được tham dự Champions League. Eric Olhats đã để cho tôi nghe thấy những gì tôi có thể làm được.

    Vài ngày trước khi danh sách ĐT được công bố, Eric nói với tôi là hãy chú ý nhiều đến điện thoại. Vì Deschamps đã có số của tôi. Tôi hồi hộp cả ngày, không thể làm được việc gì cả. Rồi Deschamps đã gọi. Khi ấy tôi đang lái xe. Tôi tấp vội vào lề đường và trống ngực cứ đánh thình thình. Tôi cần bình tĩnh để nghe Deschamps nói. HLV trưởng đã nói vài lời trấn an tôi và khẳng định là ông luôn theo dõi sự tiến bộ của tôi. Chỉ bấy nhiêu thôi, ngay cả khi ông ấy chẳng hứa hẹn bất cứ điều gì, nhưng cũng đủ làm tôi xúc động. Tôi lâng lâng như kẻ say vậy. Tôi đã thông báo tin vui cho bố mẹ và những người bạn, đồng đội thân thiết. Chính điều đó càng là động lực để tôi tỏa sáng vào mỗi buổi cuối tuần.


    Thực tế thì CLB của tôi đã nhận được thông báo này và trao đổi lại với Eric nhưng lại bảo với Eric không được thông báo lại cho tôi để tôi không bị xáo trộn tâm lý. Tất nhiên là Eric vẫn báo cho tôi biết. Mọi thứ bắt đầu trở nên cụ thể hơn. Nhưng chừng đó là chưa đủ: Cần phải thấy tên tôi trên màn hình khi Deschamps công bố danh sách ĐT Pháp. Ngày ấy là 27/2/2014. Tôi nhanh chóng trở về sau khi hoàn tất buổi tập. Giờ ăn trưa, tôi ngồi trước vô tuyến, nhìn thấy Didier Deschamps, rồi trụ sở của FFF tại Paris. Ông bắt đầu công bố danh sách từng người theo từng vị trí, theo bảng chữ cái alphabet cho trận giao hữu với Hà Lan ngày 5/3/2014. Đến các tiền đạo, ông bắt đầu công bố hai cái tên Karim Benzema và Olivier Giroud. Hai anh là đẳng cấp. Trên lý thuyết, tôi cần phải là người tiếp theo. Vì tên của tôi trước cả Dimitri Payet, Loic Remy, Franck Ribery và Mathieu Valbuena. 

    “Cậu ấy thi đấu rất hiệu quả tại CLB, ghi nhiều bàn thắng và cũng gây rất nhiều ấn tượng. Cậu ấy có thể chơi ở nhiều vị trí trên hàng công, cậu ấy có thể dạt hai cánh hoặc đá giữa. Cậu ấy thực sự rất khéo léo”, HLV trưởng đã nói như vậy để giới thiệu tôi với công chúng. Tôi là người cuối cùng trong danh sách 24 tuyển thủ. Khi tên tôi xuất hiện trên màn hình vô tuyến, tôi đã khóc. Khóc rất to. Ngay lập tức tôi gọi điện cho bố mẹ. Mẹ tôi nhấc máy và bà cũng đang khóc. Tôi thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc với hành trình gian khổ của mình cuối cùng cũng được thừa nhận. “Mẹ thực sự không biết nói gì lúc này. Chúc mừng con trai yêu của mẹ”, mẹ tôi thút thít bên đầu dây.

    Tôi khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc, sung sướng. Tôi cũng không nói được lời nào. Cảm xúc dâng trào đã xâm chiếm hết tâm trí tôi lúc đó. “Cuối cùng thì mình cũng làm được”, tôi thì thầm cho chính mình. Tôi đã từng bị tổn thương, chịu nhiều chỉ trích, cả ở Mâcon lẫn nhiều nơi khác. Sau đó trên các báo đài, internet, mạng xã hội, nhiều người nói rằng tôi không xứng đáng khoác áo ĐT Pháp. Tôi không quan tâm. Vì đây là phần thưởng mà tôi đã nỗ lực phấn đấu rất nhiều. Tôi muốn đây sẽ là bước đệm tuyệt vời để không lỡ chuyến tàu lên Les Bleus, để không bao giờ gây thất vọng.

    Tại Clairefontaine, tôi được ở cùng phòng với một tân binh khác là Lucas Digne. Mỗi người có một chiếc giường riêng. Tôi đã có một buổi họp báo đầu tiên. Tôi vui lắm. Nhưng tôi nghĩ không nên nói quá nhiều bằng tiếng Pháp. Bởi từ lâu rồi tôi chỉ nói tiếng Tây Ban Nha hàng ngày. Tôi đã trả lời rất tự nhiên. Philippe Tournon, Giám đốc truyền thông của ĐT Pháp, đã giúp tôi tự tin rất nhiều trước cuộc họp báo. Ông nói với tôi hãy cứ trả lời thật giản dị, để tránh những câu hỏi cài cắm, gài bẫy. Tôi luôn rất hạnh phúc khi mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy. Tôi không tạo nên bất cứ sức ép nào cho bản thân. Chính án treo giò đã giúp tôi, biến tôi thành một con người khác hẳn. Tại Sociedad, tôi đá thiên về cánh trái, đó là vị trí của Franck Ribery trên tuyển. 


    Tôi đã nói rằng tôi rất vui và sẵn sàng chơi ở bất cứ vị trí nào mà HLV trưởng yêu cầu, kể cả thủ môn… Tôi cũng đã thêm vào rằng tại CLB tôi thường xuyên dạt cánh phải và bó vào giữa, rằng tôi là một cầu thủ chơi rất đồng đội, luôn đặt lợi ích tập thể lên trên hết, thích tung ra đường kiến tạo cho đồng đội ở tư thế thuận lợi hơn để dứt điểm hơn là sút bóng bằng mọi giá. 

    Ở buổi luyện tập đầu tiên, tôi đã được thấy lại những gì mà trước đây chỉ được xem qua tivi: Franck Ribery, Hugo Lloris, Karim Benzema, Patrice Evra luyện tập cùng nhau. Thực sự rất ấn tượng. Mọi thứ đều mới toanh với tôi. Tôi không nói chuyện phiếm như thói quen vốn có của mình. Tôi tập trung cao độ, lo lắng làm sao cho tốt, làm sao cho thích nghi nhanh. Buổi luyện tập cũng ở một trình độ cao, diễn ra rất nhanh…

    Trước trận đấu với Hà Lan, tôi cần vượt qua một chướng ngại vật khác. Một bài test mà đối với tôi còn khó khăn gấp vạn lần khi chơi bóng trước hơn 50.000 khán giả: Đứng hát một đoạn trong bất cứ bài hát nào ở bữa cơm tối đầu tiên. Đó là truyền thống từ trước tới giờ của mỗi tân binh trong màn ra mắt “bếp núc”. Thực sự là tôi vô cùng sợ hát. Hát bo, không có lời trên màn hình như hát karaoke mà tôi vẫn thường làm. 

    Tôi không thể là ngoại lệ. Tôi buộc phải “tăng bo” một mình. Tôi chọn bài “La Bamba” và nói với mọi người rằng có thể mọi người không hiểu nếu tôi hát sai một chữ hoặc quên một vài từ. Không lâu sau đó tôi mới được biết Edinson Cavani (cầu thủ mà tôi đánh giá rất cao) cũng chọn hát bài này khi ra mắt tại PSG. Đây là bài hát dân gian Mexico, được rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trình bày, nhưng nổi bật nhất là ban nhạc Los Lobos. Đây cũng là ca khúc chủ đề trong bộ phim “La Bamba” năm 1987 kể về cuộc đời của Ritchie Valens, ca sỹ và nhạc sỹ người Mỹ sở hữu một trong những phiên bản La Bamba (1959) hay nhất mọi thời đại. Ritchie Valens hát bài này lúc mới 17 tuổi và chỉ vài tháng sau qua đời trong một tai nạn máy bay thảm khốc cùng với hai nhạc sĩ thiên tài khác có cùng chuyến lưu diễn với ông: Buddy Holly và Big Bopper.


    Trước khi ăn tối, tôi đã nghĩ mãi đến thử thách này. Hát trước mặt Evra, Ribery và Benzema, tôi thực sự nghĩ chẳng thể nào bình tĩnh được. Tôi ngồi giữa Hugo Lloris và Raphael Varane, rất gần với món tráng miệng. Tiếng thìa bắt đầu gõ vào các ly thủy tinh làm nhạc dạo, tín hiệu báo rằng các tân binh phải bắt đầu màn ra mắt. Những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt tôi. Tôi không để Lucas Digne bắt đầu, tôi muốn bắt đầu nhanh nhất có thể. Tôi cảm thấy mặt đỏ bừng, nóng khủng khiếp. Tôi đứng lên trên ghế, giữ cái chai ngay dưới mũi làm micro và bắt đầu: Para bailar la bamba se necesita / Una poca de gracia y otra cosita / Ay arriba y arriba, Y arriba y arriba, arriba iré / Yo no soy marinero por tí seré / Para subir al cielo se necesita / Una escalera grande y otra chiquita / Yo no soy marinero, soy catpitan… (Để nhảy điệu bamba bạn cần / Một chút biết ơn và một điều nhỏ nhặt khác / Nhảy lên đi, nhảy lên nào / Tôi không phải là một thủy thủ cho bạn mà tôi sẽ / Lên trời nếu bạn cần / Một cầu thang lớn và một cầu thang nhỏ / Tôi không phải là thủy thủ, tôi là thuyền trưởng…)

    Chỉ khoảng 60 giây thôi mà tôi tưởng chừng như cả thế kỷ. Để giúp tôi, ban huấn luyện và đội ngũ bác sỹ đã hát cùng tôi đoạn cuối. Rồi những tràng vỗ tay chậm lại. Tôi cảm thấy còn căng thẳng hơn cả khi các CĐV la ó, huýt sáo hoặc ném vật cứng xuống sân. Sức ép rồi cũng trôi qua. Buổi tối, nằm trên giường, tôi thấy thoải mái và yên bình. Cái màn ra mắt không đợi chờ này thực sự là một điểm nhấn, đánh dấu sự mở đầu cho sự nghiệp quốc tế của tôi. Theo những gì tôi biết, thì giờ tôi có thể tán gẫu với các tân binh, theo dõi những câu chuyện diễn ra trong bữa tối,… Thực sự tôi không thú vị với màn ra mắt lắm vì tôi vốn nhút nhát. Thật bối rối khi bạn trở thành nhân vật trung tâm, thu hút mọi sự chú ý của người khác. Và đôi khi, có thể gây cười nữa! Thực sự đó là khoảnh khắc không mấy thú vị. Nhưng không ai có thể thoái thác được. Ngay cả HLV trưởng cũng nhắc nhở bạn về bổn phận của mình khi nói: “Tối nay cậu sẽ hát. Vậy nên cậu hãy chuẩn bị kỹ vào nhé…”. 

    Đã có rất nhiều cầu thủ khác từng ra mắt thành công trên bàn ăn tối. Ousmane Dembele là ví dụ điển hình. Cuối tháng 8/2018, Ousmane lần đầu được triệu tập vào ĐT Pháp khi mới 19 tuổi cho hai trận gặp Italia và Belarus ở vòng loại World Cup 2018. Để ra mắt các đồng đội, cậu ấy hát ca khúc chính trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản là Olive và Tom. Bộ phim kể về một anh hùng là cầu thủ bóng đá trẻ. Ousmane mở đầu rất hài hước, vừa hát vừa nhảy trước khi đi vòng quanh bàn ăn.

    Hát hay là một chuyện, chơi hay lại càng tốt hơn. Trong trận đấu gặp Hà Lan ngày 5/3/2014 – ngày sinh nhật Erika của tôi, tôi được đá chính. Điều đó chứng tỏ HLV trưởng rất tin tưởng ở tôi. Bài “La Marseillaise” khiến con tim tôi thổn thức, rung động. Tôi đã rơi nước mắt khi giai điệu hùng hồn chậm chạp bắt đầu. Ngoài lúc hát quốc ca, thì phải cứng rắn, không được phép rơi lệ. Để che giấu cảm xúc, tôi nhìn vào hư không. Tôi không cố tìm xem bố mẹ đang ngồi đâu như các trận đấu ở CLB. Tôi cố gắng tập trung vào việc khởi động, làm nóng và thưởng thức không khí tuyệt vời tại Stade de France. Tôi đã khởi đầu trận đấu bình thản nhất, cố gắng làm những gì tốt nhất có thể. 

    Hết hiệp 1, Les Bleus dẫn trước 2-0 nhờ hai pha lập công của Karim Benzema và Blaise Matuidi. Tôi đã có cơ hội ghi bàn đầu tiên nhưng lại bỏ lỡ vì khống chế bóng hỏng. Nếu bình tĩnh hơn, tôi đã có thể một mình đối mặt với khung thành của Jasper Cillessen. Tôi rời sân ở phút 68 và Loic Remy thay thế tôi. Tôi đã chỉ được chơi cùng Franck Ribery đúng 6 phút khi anh ấy vào thay Mathieu Valbuena. Lần đầu tiên ra mắt ĐTQG của tôi chỉ cách sinh nhật tròn 23 của tôi vỏn vẹn 16 ngày và đúng vào sinh nhật của Erika. Đó thực sự là một ngày đáng nhớ. Tôi hài lòng về phong độ của mình và phần nào đáp ứng được sự kỳ vọng của khán giả. 
    MINH HẠNH (LƯỢC DỊCH) • 07:43 ngày 09/02/2019

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay