Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọc TẠI ĐÂY
CHƯƠNG MƯỜI LĂM: Một EURO dưới sức ép (phần 1)
Theo thời gian, tôi đã có chỗ đứng nhất định ở ĐT Pháp. World Cup 2014 tại Brazil, dù có nhiều hứa hẹn, nhưng vẫn là chưa đủ để tôi chinh phục ban huấn luyện Les Bleus. Nhất là sau màn trình diễn nghèo nàn của tôi trong trận gặp Tây Ban Nha, tôi phải ngồi dự bị ở trận đấu với Serbia. Mãi đến tháng 10/2014 tôi mới chiếm được một suất đá chính ở cuộc đối đầu với Bồ Đào Nha tại Stade de France. Morgan Schneiderlin đã thay thế tôi ở 6 phút cuối trận đấu này. 3 ngày sau, ngày 14/10, ở Erevan, Pháp thắng Armenia 3-0 trong trận giao hữu.
Pháp sẽ là chủ nhà của EURO 2016 nên không phải thi đấu vòng loại. Những trận đấu của chúng tôi chỉ mang tính giao hữu. Tại Armenia, tôi vào sân trong hiệp 2. Tới phút 84, khống chế đường chuyền vào trung lộ của Andre-Pierre Gignac, tôi lừa qua thủ môn bằng hai cú nhấc chân trước khi ghi bàn vào lưới trống. Sự tin trở lại. Nhưng chúng tôi không còn nhiều thời gian: trung tuần tháng 11, Albania đã làm khó chúng tôi tại Rennes. Đối thủ thi đấu rất rắn và đã dẫn bàn trong hiệp 1. Didier Deschamps tung tôi vào sân ngay trước giờ nghỉ giữa hai hiệp để thay Yohan Cabaye. Ở phút 73, từ đường chuyền của Christophe Jallet bên cánh phải, tôi đã khoan thủng hàng thủ và tung ra cú sút đầy uy lực là là mặt đất bằng chân trái. Thủ môn của Albania không thể cản phá. Năm 2014 khép lại tại sân Velodrome của Marseille bằng một chiến thắng trước Thụy Điển của Zlatan Ibrahimovic, người đã vắng mặt vì chấn thương. Ở Marseille, Raphael Varane, vừa được bổ nhiệm làm thủ quân lúc chiều, đã ghi bàn bằng đầu từ pha đá phạt góc bên cánh trái. Đó là bàn thắng duy nhất của trận đấu. Tôi chơi trọn vẹn trận này. Và đó là trận đấu thứ 14 trong màu áo ĐT Pháp của tôi sau 9 tháng. Và tôi đã ghi 5 bàn. Hiệu suất ghi bàn của tôi được chú ý hơn cả Thierry Henry và David Trezeguet trước đây vì tôi thường xuyên chơi dạt cánh.
Sự tò mò cao độ nằm ở chỗ cả 5 pha lập công của tôi đều xảy ra khi tôi vào sân thay người. Đối thủ đã có phần mệt, vậy là tôi tận dụng được lợi thế vừa vào sân, ngay cả khi tôi chưa thực sự bắt nhịp được với trận đấu, để mang đến tốc độ và sự nguy hiểm của mình cho Les Bleus. Và thế là người ta nói tôi giống như một dự bị hạng sang… Bởi đơn giản: Trong suốt 9 trận đấu tôi ra sân trong đội hình xuất phát, với tổng cộng 698 phút thì tôi lại không ghi nổi bàn nào; còn ở 5 trận dự bị tôi ghi 5 bàn sau 142 phút, tương đương với hiệu suất 28,4 phút/1 bàn thắng! Vì thế, nguy cơ lớn tôi trở thành dự bị hạng sang tại Les Bleus, là con bài trong tay áo Didier Deschamps mà ông chỉ sử dụng tôi như một giải pháp tình thế. Đó không phải là những gì tôi tìm kiếm.
Khi trò chuyện, HLV trưởng đã nói với tôi: “Nếu tiếp tục thi đấu như thế, cậu sẽ không bao giờ trở thành trụ cột, được đá chính, mà chỉ là dự bị của ĐT”. Tất nhiên, ông nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng và kèm theo một nụ cười động viên. Bởi mỗi khi được tung vào sân, tôi luôn thi đấu rất hiệu quả. Nhưng đó không phải là những gì tôi muốn. Tham vọng của tôi là được ghi tên mình trong đội hình xuất phát của Les Bleus, trở thành một trong những trụ cột của đội bóng áo lam. Tôi có cả một trái tim nhiệt huyết để chứng tỏ mình không chỉ đơn giản là một cầu thủ dự bị hạng sang. Tôi vốn thích chạm bóng nhiều và điều khiển sự tự do trên sân của mình, tôi muốn tìm kiếm một vị trí giống như Karim Benzema ở Les Bleus, được thi đấu như Diego Simeone đã yêu cầu tôi đá trung phong tại Atletico. Tôi cống hiến hết mình cho ĐT, tôi đã làm những gì tốt nhất. Nhưng tôi vẫn chưa có được một trận đấu để đời của mình.
Khoảng đầu năm 2015 không có gì tiến triển lắm ở ĐTQG. Les Bleus thua trận 1-3 ở Stade de France vào tháng 3 trong trận giao hữu với Brazil của Neymar và Thiago Silva. Nếu Didier Deschamps để tôi đá chính, thì ông sẽ rút tôi ra sân khoảng phút thứ 75 của trận đấu. Phong độ của tôi tại ĐT Pháp không được tốt lắm, trái hẳn với ở Atletico, khi tôi đã ghi được 14 bàn ở La Liga. 3 ngày sau, ngày 29/3 tại Saint-Étienne, trong trận gặp Đan Mạch, tôi thi đấu 60 phút đầu tiên bên cánh trái quen thuộc. Trước mùa hè, tôi chơi hiệp đầu trong trận gặp Bỉ tại Stade de France, và rồi tôi cũng chỉ thi đấu 60 phút ở trận gặp Albania tại Tirana một tuần sau. Mặc dù thua cả 2 trận, nhưng không khí tại ĐT vẫn rất tuyệt vời.
Ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy rất hợp với Paul Pogba. Ở ĐT, chúng tôi lúc nào cũng bên nhau như hình với bóng. Trong cả mùa giải, khi đứa nào về khoác áo CLB của đứa nấy, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên, trao đổi với nhau tỉ thứ chuyện, gửi ảnh cho nhau qua Snapchat. Paul vô cùng thân thiện, gần gũi, dễ mến và cậu ấy có một người mẹ vĩ đại cùng hai anh em trai đều là những cầu thủ. Paul thích vui đùa, tạo bầu không khí thoải mái. Cậu ấy cũng rời khỏi gia đình từ khi còn rất nhỏ: sinh ra ở Seine-et-Marne (ngoại ô Paris), Paul gia nhập lò đào tạo trẻ của Le Havre lúc 14 tuổi rồi được Man United đón về 2 năm sau. Paul là một gã trai rất đặc biệt, khác thường. Từ sự ầm ĩ của giới truyền thông, khoản phí chuyển nhượng khổng lồ và lối chơi quyến rũ của cậu ấy, mỗi thứ cậu ấy đều có thái độ đúng mực. Paul thu hút mọi thứ ánh sáng rực rỡ nhất. Báo chí vô cùng đòi hỏi ở cậu ấy, đôi khi quá khiêm khắc và vô lý. Cậu ấy có thể bày tỏ tình cảm của mình khi người ta nói không hay về cậu ấy. Tôi cũng đã nói cậu ấy đừng chú ý đến những gì họ nói và chỉ quan tâm tới làm việc. Đó thực sự là một thủ lĩnh, một cầu thủ lớn. Và cậu ấy cũng cần tình yêu.
Truyền thông nên làm tốt công việc động viên, khích lệ cậu ấy. Người ta không nên quên Paul mới chỉ 23 tuổi. Cậu ấy còn chưa bộc lộ hết giá trị thực của mình. Paul có tiềm năng một ngày nào đó trở giành được Quả bóng Vàng. Cristiano Ronaldo và Lionel Messi không phải là vĩnh cửu…
Tại Lisbon, trên sân José-Alvalade, ngày 4/9/2015, tôi khởi đầu trên băng ghế dự bị ở trận gặp Bồ Đào Nha của Cristiano Ronaldo. Nhưng tôi được vào sân sớm hơn dự kiến: phút 14, Nabil Fekir bị chấn thương dây chằng đầu gối. Anh ấy không va chạm với ai, tự mình dính chấn thương. Chấn thương này khiến Nabil phải xa sân cỏ nhiều tháng sau đó. Tôi vào sân thay thế anh ấy và ĐT Pháp đã giành chiến thắng. Nhưng tôi thực sự rất buồn. Được ra sân thi đấu nhưng lại buồn vô hạn cho Nabil. Tôi đánh giá rất cao anh ấy. Ngoài ra, vào tháng 10/2016, khi anh ấy trở lại Les Bleus, tôi đã chụp ảnh cùng anh ấy trong phòng thay đồ và khoác số áo 12 của Nabil. 3 ngày sau trận đấu tại Lisbon, chúng tôi đón tiếp Serbia ở Bordeaux. Blaise Matuidi đã ghi 2 bàn cho chúng tôi và tôi thi đấu gần như cả trận: HLV trưởng chỉ thay tôi ra khi trận đấu đã bước sang phút thứ 90. Sức mạnh thực sự và là điểm nhấn giúp tôi thẳng tiến tới vị trí chính thức tại EURO 2016 chính là ngày 8/10 tại Nice khi Pháp tiếp Armenia. Cũng tại đây sau này tôi đã ghi bàn thắng vào lưới Paraquay.
Sân Allianz Riviera như một định mệnh. Phút thứ 35, sau một pha phối hợp một hai với Karim Benzema, tôi tung ra một cú sút đầy uy lực bằng chân phải trong vòng cấm. Bóng vượt qua sự truy cản bằng chân của thủ môn Armenia và bay vào lưới. Đây là bàn thắng đầu tiên của tôi cho Les Bleus sau hơn 1 năm, lại trong một trận đá chính. Cuối cùng thì sau 21 lần khoác áo ĐT Pháp, tôi cũng ghi bàn thắng đầu tiên.