Bóng Đá Plus trên MXH

Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 22)
14:19 ngày 19/04/2019
Khởi đầu không được nhiều lợi thế như những đồng đội, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, Griezmann đã khiến bản thân tỏa sáng và cả thế giới phải công nhận tài năng của anh.
    Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọc TẠI ĐÂY

    CHƯƠNG MƯỜI SÁU: Trong lịch sử của Atletico Madrid (phần 3)
    Từ sau cú hat-trick vào lưới Bilbao, tôi đã quên hết mọi khó khăn mà mình từng phải tập cho quen cách chuẩn bị thể lực khắt khe của Ortega, hệ thống lối chơi này và yêu cầu cao này. Từ đó, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.

    Bằng chứng: tôi đã kết thúc mùa đầu tiên tại Atletico với 25 bàn thắng trong đó có 22 bàn tại La Liga. Đó là thành tích ghi bàn tốt nhất của tôi cho tới thời điểm đó. Đứng thứ ba giải VĐQG, thua Real ở tứ kết Champions League, tôi đã chơi 53 trận và giành danh hiệu đầu tiên cấp CLB (Siêu Cúp Tây Ban Nha).

    Diego Simeone đã có lý khi không buông lỏng tôi. Khi nhiều câu hỏi đặt ra hồi đầu mùa về sự thiếu hiệu quả của tôi, El Cholo luôn rất rõ ràng trong các cuộc họp báo bằng cách đảm bảo rằng tôi chơi toàn năng hơn chứ không phải một cầu thủ chạy cánh đơn thuần. 

    Ông ấy cũng nói: “Cậu ấy gần với khung thành, bùng nổ hơn một cầu thủ bình thường. Cần phải cho cậu ấy thời gian thích ứng với mọi thứ ở đây để khai thác hết mọi thế mạnh của Antoine: thay đổi hướng tấn công, những đường ban ngắn xiên chéo thông minh, những đường chuyền xuyên tuyến, khả năng kết nối các tuyến, cách chơi xoay lưng về khung thành đối phương, những cú sút phạt ở cự ly trung bình. Chúng tôi hy vọng cầu thủ trẻ quan trọng rằng anh ấy đang bắt đầu trở thành một người đàn ông và một cầu thủ quan trọng không kém”.


    Ông ấy đã nhìn rất chuẩn. Tôi học ông ấy hàng ngày và tôi muốn tiếp tục được làm điều đó. Nếu ông ấy ra đi hè năm ngoái (2016), thì tôi đã có thể theo chân El Cholo ra đi. Về chiến thuật, ông ấy rất mạnh, ví dụ như là những cú sút phạt. Ông ấy không nói những điều to tát với các cầu thủ, nhưng khi ông ấy có vài điều muốn nói, ông ấy sẽ nói trực tiếp, thậm chí lôi bạn lên trước toàn đội.

    Ông ấy truyền niềm tin vào các cầu thủ, không bao giờ thay họ nếu họ không ghi bàn một hoặc 2 trận. Ông ấy sống trong những trận đấu bằng một ngọn lửa mà  nhiều người không hề hay biết. Nhưng cách làm này thúc đẩy chúng tôi, mang đến sự điên rồ cho chúng tôi.

    Nhờ Diego Simeone mà tôi trở thành cầu thủ mà tôi muốn. Niềm tin giữa chúng tôi được thắt chặt. Luôn bận đồ đen trong các trận đấu, ông ấy có một nét quyến rũ rất khó cưỡng. Ở ông luôn tỏa ra điều gì đó đặc biệt khiến các cầu thủ và CĐV vô cùng tôn trọng ông. 

    Tất cả đều biết những gì họ biết ơn ông. Ông luôn đặt Atletico lên trước tiên. Ông không bao giờ nói với chung tôi về sự nghiệp cầu thủ của mình, và nếu có nhắc đến, thì ông cũng không lẫn lộn với những buổi tập, trừ phi nhân một dịp nào đó nói chuyện với trung tâm đào trẻ và đề cập đến cách ghi bàn bằng đầu.


    Chúng tôi cũng trao đổi về đội bóng nhưng, liên quan tới tuyển dụng, tôi không bao giờ cho phép mình hỏi ông về cầu thủ này, cầu thủ kia. Đó không phải là phong cách của tôi. 

    Một Diego khác rất tuyệt: Godin. Chúng tôi rất thân nhau. Với tôi, anh ấy là đỉnh cao. Chúng tôi dành mọi thời gian ngồi cạnh nhau trong những chuyến di chuyển làm khách. Hơn nữa, vợ của chúng tôi cũng rất hợp gu nhau. Ngoài Diego, những Nicolas Gaitan, Angel Correa và Jose Maria Gimenez đều là những người bạn thân thiết nhất của tôi. Vâng, đó là băng đảng uống maté mà. 

    Tôi cũng thân với Koke, đội trưởng Gabi, Yannick Carrasco, Kevin Gameiro, cầu thủ vừa tới Atletico hè này. Chúng tôi rất hiểu nhau trên sân. Trước đây anh ấy chơi cho Sevilla và nói tiếng Tây Ban Nha, thứ giúp anh ấy hòa nhập cực nhanh tại Atletico. Chúng tôi thường xuyên chuyện phiếm với nhau trước các trận đấu, đại loại kiểu như “cậu ấy à, hôm nay thì hãy kiến tạo cho tớ nhé…”. 

    Anh ấy kiến tạo cho tôi nhiều, tôi cũng vậy. Kevin giúp chúng tôi tấn công có chiều sâu hơn. Từ khi anh ấy khoác áo Atletico, Kevin được trở lại ĐT Pháp sau 5 năm vắng mặt. Tôi rất vui. Ngày 31/12 năm ngoái, anh ấy cùng vợ qua nhà tôi chơi.


    Atletico là một đội bóng rất thân thiện, gần gũi. Phòng thay đồ luôn yên bình, giống như tại Sociedad. Lúc đầu tôi ngạc nhiên, bởi đó là đội bóng vừa vô địch La Liga và vào chung kết Cúp C1. Nơi đây không một chút gợn sóng, bầu không khí lúc nào cũng vui vẻ. Và tất cả mọi người cùng nỗ lực hơn khi đón một tân binh.

    Sân Vicente-Calderon, dọc theo bờ sông Manzanares, ở phía Nam thành phố, chắc chắn hơi cũ nát nhưng khi 55.000 CĐV lấp đầy không còn một chỗ trống, hô vang dội, bầu không khí mới tuyệt vời làm sao. Tôi đã có thể cảm nhân được điều ấy khi chúng tôi đón tiếp Real.

    Tôi đã kiểm chứng cảm xúc ấy khi ra mắt CLB: Khoảng hơn 20.000 người đến xem tôi thực hiện những pha tâng bóng đầu tiên và chụp ảnh cùng tôi trong màu áo đội bóng mới. Đó là một sân có chiều dài lịch sử, mà mùa tới CLB sẽ phải chia tay để chuyển sang sân mới hiện đại hơn, lớn hơn, với sức chứa 67.000 chỗ. 


    CĐV Atletico đam mê cháy bỏng với trái bóng tròn và luôn biết làm gì tốt nhất cho chúng tôi. Tôi hơi tiếc là chúng tôi không thể vượt qua hàng rào trước mỗi trận đấu. Tôi rất thích được tới gần các CĐV để cảm thấy phấn khích hơn.
    Nhưng chúng tôi trực tiếp ra khỏi đường hầm để tới sân cỏ, trừ những trận cầu lớn. Vicente-Calderon, tên một vị cựu chủ tịch vô cùng đáng kính của CLB, thích đội bóng chơi phòng ngự cả 11 người, để có thể thu về một kết quả khả quan nhất.

    Lối chơi đẹp không được ưu tiên ở đây, mà thi đấu trước tiên phải giành chiến thắng. Và rằng, các cầu thủ cháy hết mình trên sân, rằng các tiền đạo cũng phải tắc bóng. Nếu một trong số chúng tôi thi đấu mà áo không ướt, anh ta sẽ bị la ó, huýt sáo. Sân này đã làm cho chúng tôi biết bao nhiêu chiến thắng.

    Điều này đã xảy ra ở Champions League mùa trước. Hành trình ở vòng bảng của chúng tôi khá phức tạp. Rõ ràng chúng tôi rất khổ sở. Khởi đầu hiệu quả bằng thắng lợi 2-0 trước Galatasaray. Tôi lập cú đúp trong vòng chưa đầy 10 phút. Nhưng 15 ngày sau, chúng tôi thúc thủ 1-2 trên sân nhà trước Benfica. Sau đó là 1 chiến thắng 4-0 trước Astana rồi lại hòa 0-0 ở trận lượt về. 


    Tiếp tục thắng Galatasaray 2-0. Tôi lại ghi cú đúp, bằng đầu và bằng chân, rồi rời sân trong sự cổ vũ, reo hò của khán giả. Để dẫn đầu bảng C và tránh gặp các đối thủ mạnh ở vòng knock-out, cần phải thắng trên đất Bồ Đào Nha trước Benfica. Chúng tôi hoàn tất mục tiêu với chiến thắng 2-1 tại Da Luz.

    Chúng tôi vào vòng 1/8, chạm trán PSV Eindhoven. Cuộc đối đầu rất cam go. Ở lượt đi, chúng tôi hòa trên sân Hà Lan 0-0 đầy chắc chắn. Tôi đã có thể ghi bàn. Nhưng khi có bóng trong vòng cấm, tôi lại để lỡ cơ hội mặt đối mặt với thủ môn. Tôi muốn chích bóng, nhưng mũi giầy trơn khiến bóng đi lệch. 

    Ở trận lượt về, dù có rất nhiều cú sút, chúng tôi vẫn không thể tạo nên khác biệt. Sau hiệp phụ, kết quả vẫn là 0-0, hai đội bước vào thi đấu luân lưu 11m. Tôi là người sút đầu tiên và thành công. Chúng tôi thắng chung cuộc 8-7 và giành vé vào tứ kết.
    Minh Hạnh (lược dịch) • 14:19 ngày 19/04/2019

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay