Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọc TẠI ĐÂY
CHƯƠNG MƯỜI SÁU: Trong lịch sử của Atletico Madrid (phần 4)
Atletico cũng đang trên hành trình thuận lợi ở giải VĐQG. Điển hình là trận thắng Real ngay tại sân Bernabeu khiến Zinedine Zidane nhận thất bại đầu tiên kể từ khi ông dẫn dắt Kền kền trắng. Tôi đã ghi bàn duy nhất của trận đấu từ pha kiến tạo của Filipe Luis.
Tiếp theo là đụng độ Barcelona ở tứ kết lượt đi Cúp C1. Chúng tôi bị đánh bại 1-2 ở trận lượt đi tại Camp Nou với cú đúp của Luis Suarez. Một trận cầu hay khi chúng tôi đã mở tỉ số do công của Fernando Torres, nhưng anh bị đuổi trước giờ nghỉ sau khi nhận thẻ vàng thứ hai, buộc Atletico phải thi đấu với 10 người trong suốt một tiếng.
Barca đã chơi không thực sự xuất sắc. Vì thế, các cầu thủ của họ chịu áp lực và có phần sợ hãi. Tôi thì chắc chắn rằng chúng tôi vẫn còn nhiều hy vọng lật ngược thế cờ. Tôi biết rằng khi có sự ủng hộ của khán giả sân Vicente-Calderon và nền thể lực sung mãn, chúng tôi đủ khả năng để loại ĐKVĐ.
Ở Calderon, mặt sân khô; đó là những gì Barca phải đối mặt bởi nếu mặt sân ướt, thì trận đấu sẽ diễn ra rất nhanh. Điều kiện thật lý tưởng. Trận đấu diễn ra vô cùng hoàn hảo.
Đầu tiên, tôi ghi bàn bằng đầu tuyệt đẹp từ đường chuyền ngoài vòng cấm của Saul Niguez. Tôi phá bẫy việt vị thành công khi Dani Alves theo kèm tôi. Cơ hội để chứng tỏ sự tiến bộ của tôi và chứng minh rằng tôi thực sự trở thành “con cáo trong vùng cấm địa”… Tôi đã nhảy lên rất cao để đánh đầu.
Rồi tôi có một đường chuyền bóng chạm tay Iniesta gần cuối trận đấu. Tôi đã có chút không an tâm về cú sút penalty của mình, nhưng vào rồi. Đó là bàn thắng thứ 28 và 29 của tôi ở mùa này.
Buổi tối hôm ấy thật là tuyệt vời rồi HLV trưởng rút tôi ra sân chỉ ít giây sau khi tôi sút thành công quả phạt đền và tôi được cả sân cổ vũ nồng nhiệt. Barca đã thua. Họ là một trong những ứng viên vô địch nặng ký nhất. Chúng tôi hồi hộp chờ xem đối thủ sắp tới là đội bóng nào.
Chúng tôi có cảm giác rằng giống như năm ngoái, chúng tôi sẽ hạ gục Real, những người không mấy vui vẻ khi gặp chúng tôi. Chúng tôi đang trên sân tập thì hay tin rút thăm phải Bayern Munich ở bán kết. Lại một đối thủ khủng nữa! Bayern được dẫn dắt bởi HLV Pep Guardiola, người theo đuổi lối chơi kiểm soát bóng giống như ở Barcelona…
Ở lượt đi, chúng tôi thắng 1-0 bằng bàn thắng vĩ đại của Saul Niguez, người đã tung cú sút sấm sét bằng chân trái. Giống như ở vòng trước, chúng tôi được thi đấu trên mặt sân khô. Các CĐV đã cuồng nhiệt hò reo, cổ vũ cho chúng tôi từ đầu cho tới cuối trận, sau khi đã mở tỷ số ngay từ phút 11.
Chúng tôi đã bảo vệ tất cả như những kẻ chết đói. Lối chơi của chúng tôi không phải lúc nào cũng đẹp nhưng luôn rất hiệu quả.
Trận lượt về giống như một câu chuyện kỳ diệu vậy. Từ một pha đá phạt, Xabi Alonso đã san bằng tổng tỉ số của hai lượt trận. Phút thứ 34, 3 phút sau bàn mở tỉ số của Xabi Alonso, Bayern được hưởng quả phạt đền.
Thomas Mueller đã sút nhưng Jan Oblak đã đẩy được bóng, cả quả sút bồi của Xabi Alonso. Rõ ràng đó là bước ngoặt của trận đấu. Nếu họ dẫn trước 2-0, có thể chúng tôi sẽ vỡ trận. Bayern đã chơi hiệp đầu vô cùng ấn tượng, xuất sắc nhất dưới triều đại Pep Guardiola.
Họ trên cơ chúng tôi hoàn toàn… Trong phòng thay đồ, HLV trưởng nói rất ngắn gọn. Ông yêu cầu chúng tôi cống hiến hết mình, không được để thủng lưới thêm và đảm bảo chúng tôi sẽ ghi bàn.
Và rằng, nếu điều đó xảy ra, Atletico sẽ vào chung kết. Ông hoàn toàn tin tưởng ở chúng tôi. Atletico dồn lên tấn công. Phút 54, từ một pha phản công nhanh, tôi có bóng ở vòng tròn trung tâm và chuyền bằng đầu cho Fernando Torres rồi anh lại chuyền cho tôi khi tôi đã di chuyển vào trong vòng cấm Bayern.
Tôi lao nhanh như một tên lửa, phá bẫy việt vị, sút vào góc phải khung thành Manuel Neuer. Trong khoảnh khắc mặt đối mặt với một trong những thủ môn hay nhất thế giới, tôi đã làm gống như mình mở chân chuẩn bị sút, thì bất ngờ tôi khép chân lại sút thẳng bằng chân trái, bóng bay là là mặt đất rất khó chịu.
Bóng bay vào lưới, Atletico đứng trước cơ hội lớn lọt vào chung kết. Phải cố gắng trụ vững đến cuối trận. Đó không phải là nhiệm vụ đơn giản.
Phút 74, Robert Lewandowski lại mang về lợi thế cho Bayern. Chúng tôi sẽ đi tiếp nếu tỉ số giữ nguyên 2-1 và 1 bàn thắng nữa Bayern sẽ loại chúng tôi. 8 phút sau tôi rời sân và phút 84, Fernando Torres mang về cho đội nhà quả phạt đền sau lỗi của Javi Martinez.
Nếu như anh ấy sút thành công, thì mọi thứ coi như xong. Trời ơi, Manuel Neuer đã đẩy bóng ra ngoài. Lúc đó, tôi có cảm giác chết đứng. Bayern thi đấu xuất sắc, hơn chúng tôi. Nhưng Atletico cũng có một trận đấu điên rồ.
Tôi đã nói điều đó với các đồng đội: đây là trận đấu dưới thời Diego Simeone mà chúng tôi phải chịu đựng nhiều nhất. Tôi yêu cầu mình được rời sân. Chúng tôi bị áp đảo, cần phải tung một ai đó vào sân để giảm nhiệt trận đấu. Bayern không ngừng tấn công biên, một đồng đội của tôi cần phải ngăn chặn những pha bóng ấy và tôi thì không đủ khả năng để làm điều đó.
Ngoài ra, đáng ra tôi không thể tham dự trận bán kết lượt về vì có vấn đề về cơ bắp. Phía sau cẳng chân đau dai dẳng quấy rầy tôi. Tôi đã nói điều này với Jesus Vazquez, chuyên gia thể lực của CLB. Ông ấy trả lời tôi: “”Cậu đừng lo lắng gì, chúng ta sẽ làm việc nghiêm túc và cậu sẽ bình phục để thi đấu”.
Chúng tôi đã làm việc cật lực nhưng tôi cảm thấy không tự tin lắm. Buổi sáng của trận đấu, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc thông báo với HLV trưởng rằng mình ốm lắm. Thậm chí đi thôi tôi cũng cảm thấy đau. Tôi đã uống thuốc kháng viêm và thấy đỡ hơn.
Tôi đã tặng Jesus chiếc áo đấu của mình. Ông ấy xứng đáng bởi những gì ông đã săn sóc tôi, và nhờ có ông mà tôi có thể ghi bàn.
Lúc ấy chúng tôi đang tràn đầy tham vọng. Ở La Liga, chúng tôi bằng điểm Barcelona. Nhưng ở vòng đấu áp chót, chúng tôi đã thua Levante. Tôi vào sân sau hiệp 1 khi tỉ số là 1-1 và họ đã ghi bàn ở những phút cuối.
Ở vòng 38, chúng tôi giành chiến thắng trước Celta Vigo và tôi là người mở tỉ số trận đấu. Nhưng 1 chiến thắng cũng không giúp chúng tôi có thể làm tốt hơn vị trí thứ 3 ở giải VĐQG. Atletico kém Barca, Real lần lượt 3 và 2 điểm.