Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọc TẠI ĐÂY
CHƯƠNG MƯỜI SÁU: Trong lịch sử của Atletico Madrid (phần 5)
Mùa giải của chúng tôi khép lại bằng trận chung kết Champions League với Real tại Milan.
Ngày 28/5/2016 này tại sân San Siro vẫn là một kỷ niệm đáng quên. Có hơn 70.000 khán giả nhưng tôi lại không có ấn tượng gì về bầu không khí. Tôi từng hạnh phúc được nhìn thấy chừng ấy người ở cùng một SVĐ, khi chiếc xe bus của chúng tôi đi dọc bên ngoài sân, tôi nghe thấy âm nhạc, tôi được các CĐV Real đón tiếp bằng cơn mưa chai bia ném thẳng về phía cửa xe, khiến kính vỡ hết. Cách đó vài mét, chúng tôi được các fan Atletico vây quanh, động viên, an ủi và gõ lên xe bus như “Chúc may mắn”.
Trận derby thành Madrid ở chung kết Champions League diễn ra khá cân bằng. Real đã mở tỉ số ngay trong 15 phút đầu trận nhờ Sergio Ramos sau cú sút phạt của Toni Kroos. Cần phải rượt đuổi. Nhưng tôi tin chúng tôi, tôi cảm thấy rất ổn.
Tôi di chuyển sau lưng Casemiro, khoảng giữa tiền vệ phòng ngự người Brazil và các trung vệ, để khiến họ bất nhờ, tạo nên nguy hiểm và cố gắng sút. Đến hết hiệp 1, HLV trưởng vẫn tin tưởng. “Tôi cảm thấy chúng ta sẽ thắng và đảo ngược được tỷ số”, ông nói với chúng tôi.
Hiệp hai vừa mới bắt đầu thì chúng tôi có được quả penalty sau khi Fernando Torres bị Pepe phạm lỗi. Giữa khoảng thời gian trọng tài Mark Clattenburg nổi còi và mang bóng đến chấm phạt đền để sút, tôi chỉ có 1 suy nghĩ trong đầu: “Mày hãy sút vào chính giữa và bóng sẽ bay vào lưới”. Tôi đã không thay đổi suy nghĩ ấy.
Và cú sút của tôi bay vọt xà ngang. Tôi rất buồn, muốn phát điên lên. Mọi thứ đảo lộn chỉ trong vòng chưa đầy 1 phút.
Về mặt tinh thần, cần phải huy động tối đa, cố quên đi mọi thứ để bắt đầu lại từ đầu. Tôi tranh bóng nhiều nhất có thể ngay lập tức để tìm lại sự tự tin. Thật hạnh phúc khi Yannick Carrasco, người được tung vào sân trong hiệp 2, đã ghi bàn thắng gỡ hòa ở phút thứ 79. Bàn thắng giống như sự giải phóng cho tôi bởi tôi đã là một tội đồ. Và đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình là một tội đồ.
Tôi nghĩ rằng nếu tôi gỡ hòa trước đó, chúng tôi đã giành chiến thắng trận này. Hết hai hiệp chính, không đội nào giành chiến thắng, chúng tôi bước vào thi đấu hai hiệp phụ. Rồi lại phải lôi nhau đến màn tỉ thí luân lưu đầy may rủi. Tôi đã không do dự lấy một giây: Tôi muốn là người đầu tiên sút 11m.
“Nếu mày lại đá hỏng, tôi tự nói với mình, các đồng đội của mày sẽ có 4 cơ hội để sửa chữa cho lỗi lầm của mày”. Tôi cũng hy vọng rằng Jean Oblak, siêu thủ môn của chúng tôi, sẽ đẩy được 1 quả.
Về quả đá penalty của tôi, tôi đã đợi Keylor Navas đổ người sang một bên rồi mới sút sang bên còn lại bằng cách mở bàn chân. Tôi đã hét lên khi sút thành công, một phần để tự động viên mình, một phần để cho thấy sự lạnh lùng. “Tôi cần phải tiến nhanh về phía trước”.
Nhưng giống như khi tôi quyết định sút chính giữa… Juanfran, người sút quả thứ 4 của chúng tôi, sút trúng cột dọc và Cristiano Ronaldo sút quả cuối cùng mang chiến thắng 5-3 về cho Real.
Trong phòng thay đồ, không ai trách móc tôi đã đá hỏng phạt đền. Tôi chẳng xấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi đã khóc. Chúng tôi đã loại nhà các vô địch Hà Lan, Tây Ban Nha, Đức, để rồi thua trên những chấm phạt đền.
Chúng tôi đã thiếu một chút may mắn để nâng cúp. Nếu giành chiến thắng, tôi mở tiệc tại nhà để mời các đồng đội. Và tất nhiên tôi đã hủy bỏ mọi kế hoạch.
Tôi không có nhiều thời gian để gặm nhấm nỗi đau Champions League, bởi hai ngày sau tôi tập trung cùng ĐT Pháp chuẩn bị cho EURO 2016. Giải đấu này đã giúp tôi nghĩ đến một điều khác, ngay cả khi hàng đêm tôi vẫn trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến thất bại ở Champions League.
Tuy nhiên, sau trận khai mạc gặp Romania, tất cả đã quên hết. Tôi bắt đầu mùa thứ ba tại Atletico với một “món khai vị”: Cầu thủ xuất sắc nhất La Liga tháng 9/2016 với 5 bàn và 1 kiến tạo ở 4 trận. Chúng tôi dẫn đầu giải VĐQG.
Tôi đã ghi bàn vòng tiếp theo gặp Valencia, để rồi trong 10 trận liên tiếp sau đó, trước khi rơi vào giai đoạn tịt ngòi. Cỗ máy được bảo trì sau thời gian được cùng gia đình hưởng k khí lễ hội.
Ngoài ra, tôi thường xuyên hạ thấp chế độ tập luyện trong tháng 11-12/2016 do mệt mỏi và căng thẳng. Đến trung tuần tháng 3/2017, tôi đã ghi 14 bàn trong 27 trận tại La Liga. Atletico sẽ không giành chức vô địch, nhưng mục tiêu là giành vị trí thứ tư, đồng nghĩa với một chiếc vé dự Champions League.
Vô địch Champions League luôn là điều có thể. Giành ngôi đầu bảng D, hơn cả Real, chúng tôi loại Leverkusen ở vòng 1/8. Đó là đội bóng có 4 lần liên tiếp giành vé vào tứ kết Cúp C1 trước đó. Ở sân chơi này, tôi đã ghi 4 bàn trước khi hành quân tới Leicester.
Khi ghi bàn vào lưới Leverkusen trên đất Đức, tôi trở thành chân sút xuất sắc nhất lịch sử Atletico tại cúp châu Âu, với 13 bàn sau 29 trận. Tôi vượt qua Luis Aragones, người lập kỷ lục vào năm 1974, cách đây 43 năm. Aragones là một tượng đài tại Madrid: khi còn là tiền đạo, ông chơi 10 năm cho Atletico, giành 3 chức VĐQG và 2 Cúp Nhà vua trước khi chuyển sang huấn luyện hơn 10 năm sau và giành 1 La Liga, 3 Cúp nhà vua, 1 Siêu Cúp Tây Ban Nh và 1 Cúp Liên lục địa.
Trở thành HLV trưởng ĐT Tây Ban nha, ông đưa La Roja đăng quang EURO 2008. Tôi cũng vậy, được trở thành một phần lịch sử của CLB này và tôi vô cùng tự hào hề điều này.