Bóng Đá Plus trên MXH

Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 26)
09:17 ngày 29/05/2019
Khởi đầu không được nhiều lợi thế như những đồng đội, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, Griezmann đã khiến bản thân tỏa sáng và cả thế giới phải công nhận tài năng của anh.
    Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọc TẠI ĐÂY

    CHƯƠNG MƯỜI TÁM: Hộ công
    Tôi đã không thể ngăn mình xin lỗi. Trận chung kết EURO vừa mới kết thúc. Nỗi đau vẫn luôn hiện hữu. Trong lúc lên nhận danh hiệu Chiếc giầy Vàng – Vua phá lưới giải đấu, tôi đã bắt gặp cái nhìn của Didier Deschamps trong thang dẫn tới khán đài chính. “Con thực sự xin lỗi vì đã không ghi bàn. Nhưng con đã cống hiến tất cả. Vâng, con thực sự lấy làm tiếc”, tôi đã nói như vậy với HLV trưởng. 

    Những từ ngữ đến một cách bột phát. Nhưng ông đã xoa dịu nỗi thất vọng của tôi: “Cậu không phải nuối tiếc điều gì cả, cậu đã có một giải đấu thành công. Không có gì nghiêm trọng đâu…”. Chắc chắn tôi hài lòng vì nhận được một giải của UEFA.

    Nhưng niềm tự hào sẽ đến muộn hơn. Vào lúc đó, như các đồng đội, tôi sụp đổ, ngã xuống. Thất vọng vì đã không tìm được mành lưới Bồ Đào Nha, vì không thể ghi bàn để mang chiến thắng về cho ĐT Pháp. Tôi không thích mình nhận được các danh hiệu cá nhân.

    Những ai đã gặp tôi trên sân cũng như trong phòng thay đồ đều thấy tôi phát rồ lên. Đầu tiên tôi nghĩ đến mục tiêu của toàn đội. Sau đó, tôi nghĩ đến các cựu binh, những người chắc chắn tham gia giải đấu lớn cuối cùng trong sự nghiệp cầu thủ.

    Kết cục thật tàn khốc. Tôi thích giữ lại những kỷ niệm vui hơn. Giống như hiệp 2 trận gặp CH Ireland ở vòng 1/8 chẳng hạn, nó đã thay đổi tất cả. Les Bleus bị dẫn bàn trước tại Lyon, cách nhà tôi ở Mâcon 70km. Tôi chơi ở biên, trong sơ đồ 4-3-3 yêu thích của Deschamps.

    Trong phòng thay đồ, không khí thật nóng bỏng. Hugo Lloris, Steve Mandanda, Patrice Evra – những người luôn được ủy tác, phát biểu. “Ồ, các chàng trai, với tất cả niềm tôn trọng mà chúng ta dành cho đối thủ, chúng ta không thể bị CH Ireland loại được. Đó là điều không thể. Bây giờ, cần phải tỉnh mộng, phải phản kháng”.


    Đối với HLV Didier Deschamps, chúng tôi đã không thể nhận ra. Ông chỉ nói: “Chúng ta sẽ đá 4-2-3-1 với Antoine hộ công”. Đó, tôi thấy rất tốt. Đó là vị trí tôi muốn chơi lúc này. Là những gì cần phải điều chỉnh từ ngay hiệp 1.

    45 phút tới rất ngắn để tạo nên khác biệt. Nhưng tôi lại linh cảm đó sẽ là những khoảnh khắc lịch sử của Les Bleus. Tôi đã đợi chờ giây phút này. Có thể chơi cao hơn trên hàng công, như tại Atletico, là điều tôi luôn hy vọng. 

    Khi trở lại sân, tôi đá hộ công, phía sau Olivier Giroud, cùng với sự trợ giúp của Dimitry Payet và Kingsley Coman – người vào thay N’Golo Kante, ở hai cánh. Tôi sẽ sử dụng lối chơi quen thuộc như ở CLB. Tôi có niềm tin. Những bàn thắng của tôi tại Champions League vào lưới Barcelona, Bayern đã chứng minh rằng tôi đủ khả năng ghi bàn. Và giờ, điều đó cần được kiểm chứng trước CH Ireland.

    Bụng bảo dạ, chúng tôi đã chơi tốt hơn rất nhiều trong hiệp 2. Khán giả hò reo, cổ vũ càng khiến chúng tôi khát khao thi đấu, để chiến thắng. Phút thứ 58, Bacary Sagna chuyền cho tôi từ cánh phải vào, đúng với điểm đá penalty. Tôi nhảy lên đánh đầu, bóng bay đi xuống một chút. Lúc này cần phải đặt một lực tác động đủ lớn, nếu không thủ môn sẽ đẩy được ra.
    Và thế là tôi lấy hết sức bình sinh, tung ra hết sức những gì mình có. Darren Randolph đã cố hết sức chặn lại, nhưng không thành công. Thật hạnh phúc khi tôi đã đặt được sức mạnh đúng nơi đúng chỗ. 

    Bàn thắng gỡ hòa như một liều thuốc đặc biệt cho chúng tôi. Tôi không biết mình đã ăn mừng bàn thắng ra sao khi tôi chạy về phía băng ghế dự bị.

    Ba phút sau, từ đường mở bóng của Laurent Koscielny, Olivier Giroud, lúc đấy đang bị kèm chặt bởi 2 hậu vệ đối phương, đánh đầu hoàn hảo ra cho tôi. Một mình đi bóng trước khung thành trống, tôi di chuyển vào khu cấm địa CH Ireland rồi hạ gục thủ môn của họ bằng cú sút chéo góc chân trái. 

    Nghe thì có vẻ tự kiêu tự đại, nhưng thực sự thì tôi vẫn tin rằng khi đá ở vị trí này, tôi sẽ ghi bàn. Các HLV ở ĐT Pháp cũng như tại Atletico cũng nói như vậy. Về pha làm bàn thứ hai, công lao thuộc về Olivier là chủ yếu. 

    Với vóc dáng lý tưởng của mình, anh ấy hút bóng và các hậu vệ, để tôi có những khoảng trống đáng giá. Đó là điểm tựa vô cùng quý giá để chơi bóng theo trục dọc, và tôi luôn tìm kiếm anh ấy để Olivier chuyền bóng cho tôi.

    Lúc tỉ số là 2-1 cho chúng tôi, Les Bleus không thể để thua. Hơn nữa, đến phút 66, sau cú tắc bóng từ phía sau với tôi, Shane Duffy bị đuổi khỏi sân. Có ít nhất 2 cơ hội trước khi hết giờ mà Dimitri tạo ra, tôi đã không thể dứt điểm thành công để lập một hat-trick.


    Nhờ anh ấy mà tôi đã trở thành cầu thủ Pháp đầu tiên ghi 3 bàn tại một VCK EURO sau Zidane năm 2004. Sau trận đấu, tôi đã đem quả bóng ở cuộc đối đầu với CH Ireland tặng cho con trai một sĩ quan cảnh sát bị sát hại trước đó vài ngày ở Magnanville (1).

    Cậu bé 11 tuổi đã có khăn và áo của ĐT Pháp. Tôi cũng đã đưa cho cậu bé quả bóng có chữ ký của tất cả các tuyển thủ. Rất tự nhiên, tôi muốn làm cậu bé vui vẻ. Chúng ta có thể làm điều đó, thì tại sao lại không?

    Một số người đôi khi rất ghét các cầu thủ bóng đá. Nhưng chúng tôi không quan tâm. Tôi luôn ý thức rằng, một nụ cười, một hành động hay một tấm ảnh đều sẽ khiến CĐV vui mừng. Ngoài ra, cậu bé Hugo ấy vừa trải qua một bị kịch vô cùng đau đớn.

    Sau trận gặp CH Ireland, EURO 2016 của tôi mới chính thức bắt đầu. Giống như HLV trưởng đã từng làm, tôi lại sợ rằng ông sẽ trở về với sơ đồ 4-3-3 ở tứ kết. Hơn nữa, ông cũng nói về điều đó cả tuần trong tập luyện.

    Chúng tôi nhỏ to cùng nhau. Mọi sự thân quen, gần gũi, đoàn kết bắt đầu thắt chặt từ lúc này. Tôi nói chuyện với ông cũng như trợ lý trung thành của ông, Guy Stephan, thoải mái hơn. 

    Không còn nghi ngờ gì, tôi thấy bản thân mình ổn hơn. Trong tâm trí chúng tôi lúc đó, đối thủ của Les Bleus tại tứ kết trên sân Stade de France sẽ là ĐT Anh. Nhưng, Iceland đã gây ngạc nhiên lớn. Tôi rất hài lòng vì đã tránh được Tam Sư, đối thủ mà tôi tưởng tượng rằng rất khó bị đánh bại và sẽ rất có lợi thế khi đối đầu với nhiều cầu thủ của ĐT Pháp đang thi đấu tại giải VĐQG của họ.

    Lần này sẽ là Iceland, một đất nước chỉ có 330.000 dân và 20.000 cầu thủ chuyên nghiệp. Đây là giải đấu lớn quốc tế đầu tiên họ tham dự với phần đông các trụ cột đang thi đấu tại giải Thụy Điển hoặc Đan Mạch.

    Nếu chúng tôi là ứng viên số 1, thì họ chẳng là gì cả. Thế nhưng, đừng xem thường họ. Đây là đội bóng từng 2 lần đánh bại Hà Lan ở vòng loại, cầm hòa cả Bồ Đào Nha và Hungary ở vòng bảng, đánh bại Áo và loại ĐT Anh.

    Chúng tôi đã phải nghiên cứu rất lâu về lối chơi của Iceland và cách chơi bóng dài của họ, nhất là những pha bóng dẫn tới phạt góc. Nhưng Chủ nhật ngày 3/7 đã diễn ra như một giấc mơ.

    1- Một viên cảnh sát đã bị đâm nhiều nhát bằng dao trên đường trở về nhà mình ở Yveslines. Kẻ sát hại, tự xưng thuộc Nhà nước Hồi giáo IS, đã bị lực lượng Raid bắt giữ tại chỗ. Vợ của nạn nhân, là một nhân viên thuộc Bộ Nội vụ, cũng được tìm thấy khi đã chết. Một trong những con trai của họ được Bộ trưởng Nội vụ mời dự khán trận Pháp-CH Ireland và tham gia buổi tập luyện cùng Les Bleus tại Clairefontaine
    MINH HẠNH (LƯỢC DỊCH) • 09:17 ngày 29/05/2019

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay