Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọc TẠI ĐÂY
CHƯƠNG MƯỜI TÁM: Hộ công (kỳ 2)
Tôi một lần nữa lại được bố trí đá ở hộ công. Chúng tôi nhanh chóng hoàn tất nhiệm vụ một cách dễ dàng. Tất cả giống như một trò chơi PlayStation vậy. Hết hiệp 1, chúng tôi đã dẫn trước 4-0.
Olivier Giroud mở tỉ số và Paul Pogba đã đánh đầu ghi bàn nâng cách biệt từ một pha đá phạt góc của tôi. Đến phút 43, tôi kiến tạo cho Dimitri Payet hạ gục thủ môn Iceland. Hai phút sau đến lượt tôi tỏa sáng: từ đường mở bóng của Paul, Olivier đẩy nhẹ cho tôi, tôi đi bóng về phía thủ môn rồi bất thình lình chích mũi giầy bằng chân trái.
Tôi lao về phía băng ghế dự bị để chia sẻ niềm vui của mình. Những đồng đội khác đều nói với tôi: “Bọn tớ biết là cậu sẽ ghi bàn kiểu đấy mà…”. Thật vậy, khi luyện tập, lúc không có thủ thành, tôi hay vui đùa bằng cách chích mũi giầy như thế.
Tôi ăn mừng bàn thắng bằng cách nằm dài xuống sân, rồi bắt chiếc hành động một đứa trẻ đang ti mẹ, để dành bàn thắng tặng con gái tôi. Sang hiệp 2, chúng tôi đã duy trì tỉ số cho đến khi Olivier ghi thêm 1 bàn, trong khi các cầu thủ Iceland cũng 2 lần làm rung mành lưới Hugo Lloris.
4 ngày sau chúng tôi trở lại sân Velodrome ở Marseille để gặp Đức, ĐKVĐTG, những người đã loại Les Bleus tại tứ kết rồi chinh phục cúp Vàng tại Brazil 2 năm trước. Nếu ĐT Pháp đã đánh bại Đức trong trận tranh Ba-Tư ở Mondial 1958, thì kể từ đó tới nay, họ luôn bất bại trước chúng tôi tại một giải đấu lớn.
Tôi không thích cái cảm giác trả thù đặc biệt nhìn từ quá khứ. Chúng tôi thực sự muốn đánh bại họ ngày 7/7 này để gặp Bồ Đào Nha, đội bóng đã loại Xứ Wales của Gareth Bale đêm trước, tại trận chung kết.
Bầu không khí ở Marseille mới tuyệt diệu làm sao. Tôi tôn thờ sân Velodrome này. Đó là sân bóng đẹp nhất EURO. Sự cuồng nhiệt của công chúng đã lan tỏa, truyền hết sang cho chúng tôi.
11 cầu thủ xuất phát là những người đá chính ở trận gặp Iceland. Một lần nữa, tôi lại được đá hộ công, hỗ trợ cho Olivier phía trên. Còn mong điều gì hơn nữa? Làm nóng chất lượng nhưng mặt sân lại trong tình trạng rất tệ.
Đó là một trong những điểm yếu của giải đấu lần này. Ngay từ pha chạm bóng đầu tiên, tôi đã mang lại cho mình một cơ hội: phối hợp một-hai với Blaise Matuidi, rồi tung cú sút bằng chân phải khiến thủ môn ĐT Đức Manuel Neuer phải nghiêng người đẩy bóng ra.
Đó là một tín hiệu tốt lành. Tôi cảm thấy tràn đầy tự tin. Chiến thuật của chúng tôi là để cho người Đức kiểm soát bóng rồi chờ cơ hội phản công chớp nhoáng và tận dụng mọi sơ hở, sai lầm của đối phương.
Lựa chọn ấy là đúng đắn. Phút thứ 45, chỉ một vài phút trước giờ nghỉ hiệp 1, sau một quả phát góc của tôi, Bastian Schweinsteiger phạm lỗi bằng tay trong một cuộc tranh chấp tay đôi với Patrice Evra. Tôi hơi ngạc nhiên khi trọng tài cắt còi.
Tôi lãnh nhiệm vụ sút phạt đền, định sút vào góc cao bên phải Manuel Neuer. Anh ấy bị đánh lừa. Tuy nhiên, tôi không có sút như thế. Khi tôi cầm lấy quả bóng để đặt vào chấm phạt đền, trong đầu tôi nghĩ: "Phải giống như Champions League".
Tôi không sợ phải thử vận may một lần nữa sau khi đã sút hỏng quả penalty ở trận chung kết với Real tại Champions League hơn một tháng trước. Về mặt tinh thần, tôi thực sự đã cố gắng rất nhiều: “Hãy mở chân ra, đầu thật thoải mái và mọi thứ sẽ tốt thôi…”, tôi tự nhủ.
Tôi đã chọn góc mở và bóng bay vào lưới. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cả SVĐ như vỡ tung. Cho đến thời điểm đó, mọi thứ vận hành hoàn hảo. Không được nơi lỏng, mất tập trung. Trong phòng thay đồ, mệnh lệnh duy nhất là: chúng tôi phải tiếp tục phòng ngự tốt và không được để thủng lưới.
Chúng tôi đã trụ rất tốt trước sức ép của người Đức trong khi đội trưởng của chúng tôi, Hugo Lloris, vẫn thi đấu cực kỳ xuất sắc. Bước ngoặt trận đấu đến vào phút 72. Bên cánh trái, Paul đi bóng trước vòng cấm, kéo gần tới đường biên ngang. Manuel Neuer lao ra để đấm bóng bằng tay, nhưng không hề ý thức được sự có mặt của tôi.
Tôi cố gắng len vào đám hỗn độn để chờ bóng bật ra. Và từ mũi bàn chân trái, tôi đẩy bóng qua háng Neuer, kết thúc công việc cho Paul. Tôi biết rằng vào khoảnh khắc ấy, tôi cần phải làm thế.
2-0 cho Les Bleus. Tôi đã thành công, nhưng rõ ràng tôi chứng minh được mình tận dụng tốt cơ hội tới thế nào. Cả Stade de France, không, cả nước Pháp, vỡ òa trong hạnh phúc.
Khi trận đấu tạm dừng, HLV trưởng rút tôi ra sân để tung Johan Cabaye vào sân và nhận những tràng pháo tay vang dội. Sự kết nối với công chúng thật là tuyệt vời. Lúc hết giờ, chúng tôi lại thực hiện màn vỗ tay Viking nổi tiếng như những cầu thủ Iceland.
Tất cả mọi người đều hạnh phúc. Chúng tôi giống như những đứa trẻ và không muốn rời sân chút nào, thực sự muốn kéo thật dài cái hương vị hạnh phúc này.
Thực sự đó là lửa, nhiệt huyết, thứ mà các CĐV đã mang đến cho chúng tôi từ đầu đến kết thúc trận đấu tại Marseille mà không phải nơi nào cũng có được. Với 6 bàn thắng, tôi có lợi thế lớn ở cuộc đua giành danh hiệu Vua phá lưới của EURO 2016. Đây cũng là thành tích tốt nhất kể từ sau Michel Platini ở EURO 1984. Khi ấy, ông có 9 bàn thắng.
Ngay cả khi đã ở Clairfontaine rồi, chúng tôi vẫn cảm nhận được dư vị tuyệt vời đã lan tỏa khắp đất nước. Chúng tôi nhận được rất nhiều clip của mọi người gửi đến để bày tỏ tình yêu của họ với các chàng trai áo lam.
Thực sự đó là một điều rất tuyệt. Nước Pháp cuối cùng cũng có được hạnh phúc sau hàng loạt sự kiện buồn. Bây giờ là lúc kết thúc một hành trình tuyệt vời nhất…