Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọcTẠI ĐÂY
Tôi không phải kẻ thích thù dai. Nhưng tôi lại luôn nhớ rất lâu. Đầu năm 2013, tôi đã ghi 10 bàn thắng trong 34 trận tại giải VĐQG Tây Ban Nha cho Sociedad. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc tại xứ Basque. Song, khi người ta theo đuổi tôi trên TTCN, thì sự tối thiểu về phép lịch sự cũng biến mất.
Trong suốt cả mùa hè đó, vẫn còn chưa có gì cụ thể, một trong những lời đề nghị đã thu hút sự chú ý của tôi. Nó đến từ Arsenal. Eric Olhats đã báo cho tôi biết rằng Gilles Grimandi, cựu hậu vệ Monaco và The Gunners, người sau đó trở thành chuyên gia phụ trách tuyển dụng của đội bóng London, đã gọi cho ông ấy.
Grimandi đảm bảo rằng Arsenal thực sự rất quan tâm đến tôi và sẵn sàng bước vào đàm phán với Sociedad. Tôi cũng thực sự tập trung vào khả năng này và tôi đã bỏ ngoài tai mọi lời đề nghị tiềm năng khác.
Gia nhập một đội bóng được dẫn dắt nhiều năm bởi Giáo sư Arsene Wenger thực sự đã hấp dẫn tôi. Tôi đã đợi, đang đợi và còn đợi…
Sociedad bước vào quá trình chuẩn bị cho mùa giải mới. Không có gì mới, Eric đã gọi cho Grimandi. Ông này đã giải thích rằng ông không biết vì sao lời đề nghị bị hủy bỏ và rằng HLV trưởng vẫn luôn muốn mua tôi. Ông lại yêu cầu chúng tôi chờ đợi.
Cuối cùng, vài giờ trước khi TTCN đóng cửa, người ta giúp chúng tôi hiểu rằng Arsenal sẽ chẳng mua gì. Có lẽ chưa từng có lời đề nghị nào. Tôi không thích người ta khẳng định điều gì, không thích người ta chưa chắc điều gì đã vội nói ra.
Bởi vậy, khi ngày càng gần tới lúc TTCN đóng cửa, Eric nói lại với tôi về việc CLB thành London theo đuổi, tôi đã trả lời ông: “Thôi quên đi thầy! Với cú đấm mà họ vừa giáng cho chúng ta…”. Tôi chưa từng nói chuyện với Arsena Wenger, tôi chỉ chào ông ấy khi chúng tôi gặp nhau ở EURO 2016.
Nước Anh, tôi đã có thể chơi bóng ở đó sau World Cup 2014. Tottenham đã nghĩ đến việc chiêu mộ tôi để trám vào vị trí của Gareth Bale, người vừa chia tay để sang Real hè năm ngoái.
HLV Mauricio Pochettino muốn có tôi. Nhưng tôi lại thích Atletico. Một đội bóng, một gia đình cầu thủ mà tôi cảm thấy rất thoải mái với một kế hoạch phát triển lâu dài. Tháng 6/2016, tôi đã gia hạn hợp đồng thêm một mùa. Giao kèo của tôi với Atletico kéo dài đến tháng 6/2021.
Ngay cả khi không đoạt được danh hiệu, tôi vẫn có tất cả ở đây để được hạnh phúc. Có những người không muốn nói rằng tôi sẽ không ra đi. Tôi đã không đưa ra quyết định của mình. Điều đó phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
Kết thúc mùa giải, tôi sẽ lặng lẽ ngồi lại với ban lãnh đạo, xem ý muốn của họ, tham vọng của họ, kế hoạch thể thao, những thứ mà họ cần làm để cải thiện đội bóng. Tôi sẽ đưa ra lựa chọn của mình sau khi đã lắng nghe họ một cách tập trung nhất.
Đây không phải là một vấn đề cấp bách. Nhưng chắc chắn CLB sẽ mạnh nhất có thể nếu tôi vẫn ở lại. Mục tiêu của tôi không bị che mờ. Năm ngoái, PSG đã chứng minh họ muốn có tôi. Eric đã đàm phán với lãnh đạo đội bóng sau EURO 2016, nhưng tôi không muốn ra đi.
Được theo đuổi luôn là một phần của cuộc đời cầu thủ. Khi tôi còn chơi cho Sociedad, Pep Guardiola hy vọng đưa tôi về Barca. Lúc ấy tôi mới 20 tuổi và đó là một sự khích lệ rất lớn.
Nhưng tôi mới chỉ có một mùa chơi ở giải VĐQG và hơn nữa thời gian đầu chỉ chơi ở đội trẻ tại hạng Hai. Vậy là tôi đã từ chối đến Barca. Tôi để Eric giải quyết mọi vấn đề và tôi có niềm tin tuyệt đối ở ông.
Ông bắt đầu thương thảo khi có lời đề nghị và, nếu mọi thứ cụ thể hơn, ông sẽ nói lại với tôi.
Ưu tiên hàng đầu của tôi không phải là lương bổng tôi sẽ được lĩnh, mà tham vọng chuyên môn cùng mối quan hệ của tôi với HLV trưởng mới là những thứ tôi quan tâm nhất ở bến độ mới.
Nếu như phải ra đi, tôi sẽ gặp gỡ với HLV trưởng tương lai của mình để biết cách mà ông sẽ sử dụng tôi. Từ nhiều tháng qua, tên của tôi cũng xuất hiện nhiều ở Man United.
Ngay từ tháng 1/2017, báo chí Anh đã khẳng định rằng Quỷ đỏ sẵn sàng chi 100 triệu euro để giải phóng hợp đồng cho tôi tại Atletico. Tôi chẳng có thời gian để lên tiếng phủ định. Lúc nào người ta cũng chỉ đặt mỗi câu hỏi tương tự.
Thực sự rất mệt mỏi. Tôi đã nhắc đi nhắc lại rằng tôi đang bùng nổ ở Atletico, tôi có một HLV giỏi, các đồng nghiệp tuyệt vời, vậy mà người ta cứ đi đặt câu hỏi về tương lai của tôi.
Tại Sociedad, tôi cảm thấy thời gian thay đổi bến đỗ vô cùng tệ, nhất là khi tôi tập trung cùng Les Bleus. Tôi đã hiểu rằng cần có những thứ khác.
Đó không giống như ở Atletico. Việc đi hay ở của tôi phụ thuộc vào giai đoạn cuối mùa giải. Tôi không phản đối tới Anh để thay đổi không khí. M.U có thể là bến đỗ mới. Kể cả tôi vô cùng yêu mến Paul Pogba, một thành viên của Quỷ đỏ, thì cũng không ảnh hưởng tới quyết định của tôi.
Eric đã trao đổi thông tin với M.U mà không phải với tôi. Nếu mọi thứ ổn cả, tôi sẽ nói chuyện với HLV trưởng hoặc GĐTT. Để thuyết phục tôi, lãnh đạo Atletico đã đến Lyon ăn trưa. Khi ấy tôi mới cảm nhận được mọi thứ thực sự bắt đầu.
Nếu chúng tôi tìm được tiếng nói chung, thì giữa hai CLB sẽ tự sắp xếp với nhau. Tôi ở đó để chơi bóng, không phải là người ấn định giá cả!
Ý kiến của Didier Deschamps cũng được tính đến, nhưng tôi sẽ không đắn đo điều đó. Bởi đây là tương lai của tôi tại CLB, Les Bleus không liên quan trực tiếp. Tôi nghỉ ngơi để Eric giải quyết mọi thứ cũng như tìm đến những lời khuyên của bố tôi.
Cách đây khoảng 2 năm, Jorge Mendes, siêu cò nổi tiếng nhất thế giới, người đại diện của cả Cristiano Ronaldo lẫn Jose Mourinho, đã liên hệ với tôi. Tiago, đồng đội của tôi tại Atletico, cũng là đồng hương của Mendes là người đã đưa số điện thoại của tôi cho ông ấy.
Mendes muốn nói chuyện với tôi, đề nghị với tôi một vài thứ. Nhưng tôi lại không muốn, thế là ông ấy dừng liên lạc…
Giống như các cầu thủ khác, những người từng làm việc và biết tôi, tôi luôn tin tưởng ở Eric. Ông là cố vấn thể thao của tôi từ khi tôi còn rất nhỏ. Ông hiểu tôi, yêu quý tôi và biết những gì tôi muốn. Tại sao lại thay đổi?
Tôi đã có những người đại diện. Khi còn ở Sociedad và được khoác áo U19 Pháp, John Williams làm đại diện cho tôi. Hồi đó, khi thăm tôi ở Clairefontaine, ông ấy mang kẹo và chocolate đến.
Tôi háu ăn và nuôi các đồng đội bằng cơ man nào là bánh ngọt và cơm! Bây giờ tôi thận trọng hơn nhiều với chế độ ăn uống của mình. Ông ấy vẫn thường xuyên gọi cho tôi để nắm bắt tình hình, nhưng tôi ít trò chuyện. Tôi đã ngừng hợp tác với John Williams.
Nhiều người đại diện muốn có tôi. Sau đó có một thời gian tôi về đầu quân cho Alain Migliaccio, người từng là cố vấn của Zinedin Zidane. Rồi Inaki Ibanez, một cựu cầu thủ bóng đá, làm người đại diện của tôi và đóng vai trò quan trọng trong vụ chuyển nhượng tôi tới Atletico.
Hợp đồng với công ty của ông ấy, Idub, đã kết thúc vào 31/8/2016. Ngày nay, tôi không có người đại diện. Điều hiếm hoi trong bóng đá hiện đại.
Họ ngày càng trở nên đông đúc và bị cuốn vào guồng quay chung của bóng đá. Không ít trong số họ làm việc chỉ vì tiền, không phải vì lợi ích chuyên môn cho cầu thủ. Họ không lắng nghe. Điều đó thật nguy hiểm.
Thời nay, ngay từ khi 13 tuổi, một số cầu thủ nhí đã có khoảng 50 siêu cò đứng xếp hàng để đưa về trụ sở. Cần phải tránh điều đó.
Nếu một cầu thủ may mắn gặp được một người như Eric Olhats trong cuộc đời, thì nên tiếp tục đồng hành cùng ông. Sự tin tưởng luôn là mối liên hệ thiêng liêng nhất.
Bóng đá đã thay đổi. Nhưng tôi luôn yêu môn thể thao của mình. Tôi không sống trong ốc đảo của mình và luôn tìm kiếm cơ hội để cải thiện bản thân.
Tháng 12/2014, ở tuổi 30, Fernando Torres trở lại Atletico, nơi anh từng là một phát hiện mới trước khi sang Liverpool, Chelsea và Milan. El Nino, biệt danh của anh ấy, giành 1 chức VĐTG, 2 chức vô địch EURO cùng ĐT Tây Ban Nha.
Giờ đây anh ấy trở thành đồng đội của tôi, Ferrnando cũng là người mà ngay từ khi còn ở Mâcon, tôi đã bắt chước cách ăn mừng bàn thắng và theo dõi phong độ qua vô tuyến. Ngay từ khi anh ấy đến, tôi đã đi tìm anh ấy.
“Nếu anh muốn cho em những lời khuyên bây giờ hoặc sau này, thì xin anh đừng ngần ngại nhé. Bất cứ khi nào anh muốn… Em luôn muốn học hỏi và tìm hiểu mọi thứ nhiều hơn”. Vậy anh đã hiểu vì sao tôi lại cảm thấy thoải mái và hạnh phúc tại Atletico chứ?
Nhưng không nghi ngờ gì, chắc chắn tôi sẽ kết thúc sự nghiệp cầu thủ của tôi tại Mỹ, giống như Thierry Henry. Tôi tôn thờ nước Mỹ, nền văn hóa của họ, tinh thần của họ.
Tôi muốn sống theo kiểu Mỹ. Và tại sao lại không kết thúc sự nghiệp ở Miami, nơi mà David Beckham, thần tượng của tôi, là cổ đông chính? Dù làm gì đi chăng nữa, tôi rất thích ký hợp đồng với một CLB sở hữu cả một đội bóng rổ nữa.
Tôi muốn đặt vé xem giải NBA định kỳ, có thể dự khán các trận đấu cùng Erika và các con. Tôi đã nhìn thấy mình ở đó…