Bóng Đá Plus trên MXH

Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 30)
11:43 ngày 28/06/2019
Khởi đầu không được nhiều lợi thế như những đồng đội, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, Griezmann đã khiến bản thân tỏa sáng và cả thế giới phải công nhận tài năng của anh.
    Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọc TẠI ĐÂY

    LỜI BẠT
    Alain Griezmann và Eric Olhats, “Antoine của chúng tôi…”

    Đây là hai người đàn ông của cuộc đời Antoine. Họ là những người đã dạy dỗ, rèn giũa và tạo nên G7. Hai người đàn ông này biết hết sức mạnh thầm kín nhất của Antoine. Theo cách khác nhau, Alain Griezmann và Eric Olhats kể về Antoine của mình. Khi hai con người kín đáo nhất, lễ độ nhất, nhạy cảm nhất lên tiếng…

    Alian Griezmann

    “Tôi yêu mọi môn thể thao, nhưng bóng đá là môn tôi tôn thờ. Tôi tiếp tục tham dự các trận đấu ở Mâcon và khi tôi đi qua trước mỗi sân bóng, tôi đều dừng lại để quan sát một phần trong các buổi tập. 

    Tôi đã truyền niềm đam mê này sang cho Antoine. Niềm đam mê ấy không nhất thiết phải cha truyền con nối: bởi đó không phải thế giới của Maud, cũng không phải là niềm đam mê của Theo, thằng bé chỉ chơi đến năm 9 tuổi tại Sporting Mâcon.

    Tôi đã chơi ở vị trí hậu vệ, ở tít hạng Tư và tôi đã huấn luyện các đội trẻ và sẽ tiếp tục công việc ấy, bởi trao gửi các thông điệp cho các thế hệ cầu thủ trẻ khiến tôi hài lòng.


    3 lần mỗi tuần, tôi huấn luyện đội U13 thành phố. 13 tuổi là cái tuổi mà Antoine từng được tôi dạy dỗ trước khi sang Sociedad. Đó là cầu thủ xuất sắc nhất của tôi, thằng bé cứ như có 3 lá phổi vậy.

    Mỗi chiều cuối tuần, nó lại tỏa sáng hơn. Nhưng tôi lại chẳng bao giờ khen ngợi nó. Về tới nhà, nó lại than phiền với mẹ nó một cách có hệ thống rằng tôi thấy nó không tốt lắm.

    Tôi không muốn những người ngoài cuộc nói rằng Antoine chơi bóng vì nó là con trai HLV! Trước mặt mọi người hay khi chỉ có hai bố con, tôi cũng đều ít khen ngợi nó. Ngay cả bây giờ, mỗi khi nó chơi một trận tuyệt hay, tôi cũng chẳng bao giờ nói nó xuất thần.

    Trong bóng đá, luôn luôn phải nỗ lực, học hỏi. Mọi lúc, mọi nơi. Tài năng chỉ là một nền tảng cơ bản”.

    Eric Olhats

    “Tôi là cố vấn chuyên môn của Antoine, một thằng bé muốn tất cả và chẳng nói gì. Mối quan hệ của chúng tôi rất hòa hợp. Nhưng điều đó cũng không ngăn cản chúng tôi xảy ra xung đột. Tôi cá tính và nóng nảy. Mối quan hệ của chúng tôi pha trộn giữa sự chuyên nghiệp hóa với tình bạn, giữa niềm tin với lòng bao dung, có một chiều sâu đặc biệt.

    Tôi không thiếu những giai thoại về Antoine. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi dựa trên nhiều lợi ích khác nhau hơn là các giai thoại.

    Từ lúc 13 tuổi rưỡi, khi tôi dẫn cậu bé tới Bayonne, chúng tôi đã sống gần như 365 ngày cạnh nhau, trừ các kỳ nghỉ. Antoine đến với tôi, cùng tôi xây dựng một mối quan hệ tinh thần bền chặt, giáo dục và thể thao. 

    Tôi đôi khi đóng vai trò cả một giám thị, người bạn, ông Ba bị (nạt trẻ con), người chú, người ông, ông già Noel. Tôi chịu khổ vì nó, cùng nó. Tôi chưa từng chuẩn bị tinh thần sẽ đón tiếp và sống với một cậu bé mà tôi gắn bó đến vậy. 

    Tôi gửi tiền về cho cha mẹ nó, mà đôi khi trong con mắt họ tôi là kẻ bắt cóc nó vậy! Thời gian đầu, cha mẹ Antoine không muốn Antoine sống ở nhà tôi. Thằng bé cũng không thông báo rằng tôi thuê trọ cho nó. Nhưng đó là điều thích hợp hơn.


    Nếu tôi dẫn nó vào một ký túc xá tại Tây Ban Nha, mà nó lại không nói được tiếng bản địa, thì chắc chắn nó sẽ bỏ dở dang. Vâng, thằng bé đã khóc ở nhà tôi, khi nó nhớ gia đình nó.

    Khi tiễn nó trở lại Bayonne một tuần sau kỳ nghỉ tại Mâcon, bố Antoine nước mắt lưng tròng, mẹ thì giấu vội những giọt nước mắt. Tôi ép nó tới trường học, chi trả vé máy bay đi về.

    Những tuần mà nó ở lại, tôi lại dẫn nó tham dự các trận đấu có Toulouse hoặc Bordeaux, mà tôi có thể giúp nó thích nghi nhanh với Sociedad. Tôi đã chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn cùng nó, dù Antoine chẳng phải con trai tôi”.

    Alain Griezmann

    “Tôi xem mọi trận đấu của nó. Thực sự là tất cả luôn. Tôi gần như không bỏ lỡ trận nào. Ngay cả khi Sociedad chơi ở giải hạng Hai, tôi vẫn không quên theo dõi các trận đấu trực tiếp trên internet.
     
    Phải nói rằng tôi sống với cường độ cao… Hơn nữa, tôi thích ở một mình. Tôi không muốn xem một trận đấu của nó với một người nào khác, bởi mỗi người có một quan điểm riêng và sẽ không giống như tôi.


    Ngay cả khi vợ và con trai tôi ở nhà, tôi cũng thích một mình hơn. Tôi sẽ là chính mình, nổi điên, cười to, tức giận khi nó tung ra một đường chuyền sai. Khi nó ghi bàn, tôi thỏa sức bộc lộ niềm vui của mình.

    Tôi không gọi nó sau mỗi trận đấu nhưng khá thường xuyên. Từ khi Antoine sang Atletico, nó đã thực hiện một bước tiến dài. Diego Simeone yêu cầu rất cao, với ông ấy, nếu bạn không phòng ngự được, thì bạn sẽ không được chơi.

    Bạn thích nghi hoặc không… Tôi đã tham dự một buổi tập, nó rất đặc biệt. Khi tôi xem đội bóng của ông ấy chơi, tôi đã xác định được về Antoine, tôi không chú ý quá nhiều đến các đồng đội của nó”.

    Eric Olhats

    “Đó là tại một giải đấu tứ hùng ở Saint-Germain-en-Laye, khi thằng bé đang thử việc ở Montpellier, tôi đã chú ý và mang nó theo tới xứ Basque. Khi nó bắt đầu trở nên nổi tiếng, tôi cũng phải biến thành một ảo thuật gia, người đã nhìn ra những gì mà không ai phát hiện ra trước đó.

    Cần phải thông minh hơn. Tôi không phải là vị anh hùng khám phá ra tài năng của Antoine. Tôi làm việc ở Tây Ban Nha nơi người ta quan tâm tới các phẩm chất kỹ thuật hơn các lò đào tạo trẻ kiểu Pháp. 

    Về kỹ thuật cá nhân, Antoine rất khéo léo. Đó là sự khác biệt. Antoine hồi đó bé loắt cha loắt choắt. Nhưng tôi nhanh chống tin rằng nó sẽ được Sociedad nhận vào thử việc.


    Tôi không muốn được coi là một pháp sư, cũng không thực sự là một người bán thịt bất hợp pháp, người đã hy sinh giá trị của con người để ủng hộ khía cạnh thể thao. Tôi đã trải qua những khoảnh khắc tuyệt diệu cùng cậu ấy, những trò chơi thẳng thắn, cộng sự đắc lực.

    Lòng trung thành của Antoine khiến tôi rất nổi danh và rõ ràng tạo dựng chỗ đứng cho tôi. Nhưng câu chuyện của chúng tôi là một câu chuyện cuộc đời. Nếu tôi còn ở cạnh cậu ấy cho đến ngày hôm nay, thì đó là vì Antoine xem tôi là một người quan trọng trong cuộc đời cậu ấy.

    Cậu ấy chưa từng trải qua một ngày mà chúng tôi không trò chuyện với nhau. Cũng không có trận đấu nào mà chúng tôi không gọi cho nhau trước và sau trận. Ngoài những cú điện thoại, chúng tôi còn thường xuyên trò chuyện trên WhatsApp. 

    Cùng cha cậu ấy, tôi là một trong những người hiếm hoi có thể giải thích cho Antoine tại sao phong độ của cậu ấy lại sa sút. Antoine rất đòi hỏi về bản thân mình và luôn biết lắng nghe. Cậu ấy luôn cần một ai đó nói cho cậu ấy biết rằng mình đang tốt hay không”.

    Alain Griezmann

    “Antoine lúc nào cũng muốn theo tôi khi tôi huấn luyện. Thằng bé gặp gỡ bạn bè rồi chơi bóng ngay khi chúng tôi thi đấu. Nó không xem mà chỉ hỏi tôi kết quả.

    Hè 1997, khi đi nghỉ ở miền Nam, chúng tôi dự khán trận Monaco-Chateauroux ở sân Louis II. Trên sân cỏ, đối mặt với tân binh Ligue 1 là Fabien Barthez, Ali Benarbia, David Trezeguet hoặc Thierry Henry.

    Thực sự khiến khán đài nổ tung. Nhưng người duy nhất không theo dõi trận đấu là Antoine: nó chơi bóng ở các lối đi! Nó tâng bóng, vui đùa mà không quan tâm gì đến những gì diễn ra trên sân.

    Sau đó, ở sân Gerland của Lyon, nó mừng rơn khi thấy không khí và cảnh tượng trận đấu. Nó không được Lyon lựa chọn.

    Nó đã đi thử việc ngần ấy nơi nhưng chẳng được nơi nào nhận vào. Sự từ chối của Metz như một cú đấm mạnh nhất. Antoine bị sốc. Tâm trạng nó tệ, rất tệ. Khi Lén gọi cho tôi, tôi đã nói: “không, chúng tôi mệt mỏi rồi”! Rồi Eric Olhats phát hiện ra nó trong một giải tứ hùng.


    Chúng tôi đi nghỉ cùng mẹ Aitoine. Nó đã để danh thiếp của Eric trên tủ lạnh, nhấn mạnh rằng tôi phải gọi cho ông ấy khi chúng tôi trở về. Tôi tin đó chỉ là một trò đùa. Tôi không muốn thằng bé lại thêm một lần thất vọng.

    Antoine làm phiền tôi cho tới khi tôi trả lời nó rằng: Tốt, được rồi, bố sẽ gọi cho ông ấy. Rồi Eric đề nghị thằng bé thử việc tại Sociedad 1 tuần. Vẫn luôn hoài nghi, tôi không nhảy cẫng lên nữa. 

    Để chứng minh cho quyết tâm của mình, Eric nói với tôi: Tôi tới Mâcon. Chúng tôi ở cách nhà ông ấy 800km. Eric sống ở Bayonne. “Hãy làm những gì anh muốn”, tôi đã trả lời ông ấy.

    Tôi không thấy lần này quá nghiêm túc. Nhưng thứ Hai ông ấy có mặt ở Mâcon. Chúng tôi gặp nhau ở một khách sạn phía bắc thành phố. Ông ấy nhắc lại lời đề nghị 1 tuần thử việc, mọi chi phí do CLB chịu hoàn toàn.

    Tôi đã không nói không ngay lập tức. Tôi cũng phải cân nhắc mọi thứ về Eric và tôi đã hiểu rằng tôi có thể đặt niềm tin vào ông ấy…”.

    Eric Olhats

    “Chúng tôi đã trải qua rất nhiều thứ cùng nhau trong môi trường bóng đá này, rất đáng sợ… Antoine là một cậu bé rất ngược đời. Dưới vẻ bề ngoài nhút nhát, Antoine biết rất rõ những gì nó muốn. 

    Antoine cũng biết ích kỷ khi cần, giống như nghề nghiệp cần đòi hỏi vậy. Đó là một đứa trẻ khiến ai cũng hài lòng. Nó luôn khát khao và đặt ra chỉ tiêu cho mình. Antoine cũng là một cá tính không điển hình, tươi mát và hài hước.


    Ở lần bị trừng phạt cùng U21 Pháp (bị treo giò 13 tháng), cha mẹ thằng bé phải can thiệp và tôi cũng vậy. Chúng tôi cần phải giúp nó hiểu rằng những gì mà nó phạm phải rất nghiêm trọng, nhưng, cũng không phải là tội giết người.

    Đó là một vết đen trong cuộc đời thằng bé, một vết hằn trong tiềm thức. Antoine có chút sợ hãi. Nó luôn tin tưởng rằng không bị đụng đến. Và khi tin tức bùng nổ trên Les Guignols de l’info, thằng bé mất đi sự ngây thơ của một đứa trẻ.

    Nó đã hư hỏng. Nhưng quan trọng là chúng tôi phải giáo dục tâm lý và sư phạm cho nó. Điều đó mới giúp thằng bé không bị sa ngã, rơi xuống vũng lầy. Antoine là một đứa trẻ giàu tình cảm, nên sẽ trở nên lỳ lợm nếu chúng tôi làm quá mọi thứ.

    Cần phải tránh né những vấn đề phát sinh. Ngoài ra, nguyên tắc của thằng bé luôn là: Con không muốn lấy cái đầu của con đâu”. Nó vẫn còn trẻ nên sử dụng cảm tính để giải quyết các vấn đề”.

    Alain Griezmann

    “Để thằng bé ra đi một mình là không hề đơn giản. Là bậc làm cha làm mẹ, ai cũng phải nghĩ đến mọi vấn đề phát sinh. Vợ tôi, một gà mẹ thực sự, sợ xa thằng bé và lúc nào cũng muốn bao bọc nó.

    Tôi, tôi khích lệ thằng bé: “Đi đi con trai. Nhiều CLB đã đóng cửa với con. Con chưa từng có cơ hội cho mình. Ít nhất, con nên thử. Bố, bố cũng đã từng mơ chơi bóng chuyên nghiệp. Đây là cơ may của cuộc đời con. Nếu không tốt, con hãy trở về. Có bố luôn đồng hành cùng”.

    Và nó đã ở nhà Eric. Thời đó, máy tính xách tay không được phổ biến lắm. Tất cả kỳ nghỉ của gia đình, chúng tôi đều đi bằng ô tô, máy bay đắt quá, để thăm thằng bé.


    Rồi sau đó, cứ mỗi chiều chủ nhật, sau kỳ nghỉ cuối tuần ở Mâcon, tôi lại đưa thằng bé ra sân bay, vợ tôi thì không thích đến vì đau lòng, không muốn xa thằng bé. Tôi đợi Antoine khóc thút thít ở băng ghế sau.

    “Thôi nào, dừng khóc hay tiếp tục đây? Nếu con muốn về nhà, thì chẳng sao cả đâu”. Nó đã lựa chọn, chúng tôi còn chưa có hợp đồng, mới chỉ có chứng chỉ. Nhưng Antoine xác định rõ.

    “Không, thưa bố, con sẽ tới đó”, nó khẳng định chắc như đinh đóng cột. Và chúng tôi tiếp tục lên đường.

    Sociedad là một đội bóng lý tưởng, với những giá trị sâu sắc. Thằng bé đã học được mọi thứ ở đấy. Eric và tôi đều là những người có cá tính mạnh mẽ. Chúng tôi có nhiều quan điểm đối lập, nhưng luôn tôn trọng nhau.

    Cả hai chúng tôi cùng chăm sóc cho Antoine, tôi phụ trách mảng hành chính và tài chính, còn ông ấy nắm mảng bóng đá, chuyên môn. Khi báo chí tiết lộ 5 tuyển thủ U21 Pháp bay đêm, tôi đã đoán có thằng bé trong đó.

    Tôi tưởng tượng nó rất sốc khi không được thi đấu. Thực sự đó là một sai lầm ngu xuẩn, nó phải trả giá. Nó là một trong năm tội đồ đã phạm phải sai lầm. Tôi và Eric đã phải gặp nhay để giải quyết khủng hoảng.

    Chúng tôi đã nắn lại Antoine, người đã đảm bảo không có những chuyện tương tự xảy ra. Từ đó, nó trở thành một con người hoàn toàn khác. Bài học đắt giá đã dạy dỗ nó. Nhưng giống như tôi, nó vẫn còn bị ám ảnh”.

    Eric Olhats

    “Tôi là một phần cuộc sống của thằng bé, một cuộc sống khác thường, với cả nó lẫn tôi, và cường độ công việc ngày một tăng lên, chia sẻ thực phẩm đông lạnh trong các cuộc thảo luận với những đội bóng lớn nhất thế giới.

    Tôi luôn bơi trong môi trường bóng đá, và sự gần gũi của chúng tôi cho phép thằng bé tránh được một vài cạm bẫy. Có bằng thể thao quốc gia từ năm 20 tuổi, tôi gánh những trọng trách từ rất sớm. Tôi là người chịu trách nhiệm cho trung tâm đào tạo Pau, phụ trách kỹ thuật ở CLB Aviron Bayonnais, tôi là một người xứ Basque thuần khiết, và tôi đã làm việc liên quan đến đào tạo ở các CLB Toulouse, Sochaux và Bastia.

    Từ năm 2003, tôi cộng tác với Sociedad, nơi tôi là một trong những nhà tuyển dụng chính cho đội 1. Tôi trải qua 250 ngày/năm ở ngoài biên giới châu Âu, để dự các giải tứ hùng ở Brazil, Singapore, Canada hay New Zealand. 

    Tôi yêu tự do. Tôi không sống vì sự ủy quyền của thằng bé.

    Tôi từng là nhân viên tòa thị chính thành phố phụ trách mảng thể thao ở Bayonne và có kinh nghiệm ở Anh quốc trong công ti ISM (điều hành thể thao quốc tế). Tôi từng đống đô ở Birmingham, đồng hành và phát hiện ra nhiều cầu thủ chuyên nghiệp trong tương lai cho giải Ngoại hạng Anh, tìm thấy họ ở châu Âu, châu Phi. Nhưng tôi không phải là một siêu cò.

    Và tôi đến Sociedad, nơi mà lúc nào tôi cũng phải mất nhiều thời gian di chuyển. Tôi yêu công việc của mình. Trở về từ Birmingham, Antoine đã nhờ tôi chăm sóc vấn đề bóng đá cho mình.

    Là vị quan tòa và một phần tất yếu trong cuộc sống của Antoine. Đoạn đời này càng gắn kết chúng tôi hơn. Chúng tôi đã cắt dây rốn! Antoine cần tự giải phóng mình khỏi các ràng buộc, và tôi thì tìm kiếm tự do. 

    Tôi đánh giá rất cao sự hội ngộ lần này. Chúng tôi giống như một cặp tình nhân: chúng tôi lôi cuốn nhau và ngay cả nếu như chúng tôi biết mình sắp xa nhau, chúng tôi đều nỗ lực hết mình để sớm gặp lại”.

    Alain Griezmann

    “Gia đình chúng tôi cùng nhau dự khán tất cả các trận đấu tại EURO 2016. Antoine đã có một diện mạo mới, một chiều sâu mới. Tôi đã đau đớn vì hai trận chung kết thua liên tiếp của nó, Champions League và EURO.

    Rất tiếc, đó là những cái kết không có hậu. Nhưng có một điều tuyệt vời khác trong bóng đá: Người xuất sắc nhất không phải bao giờ cũng chiến thắng. Tôi tự hào về định mệnh của nó.

    Thử thách Antoine-Griezmann do chúng tôi tổ chức tại Mâcon là một cách khiến thành phố và bọn trẻ ở đây vui sướng. Có khoảng 40 người gia nhập Team Grizi mà tôi làm chủ tịch và chúng tôi đều là những tình nguyện viên. 

    Cứ vào mỗi cuối tuần, gần 800 đứa trẻ từ 8-13 tuổi tranh tài các giải đấu và có 5.000 người tới đây tham gia sự kiện. Kỳ tới sẽ diễn ra vào các ngày 24 và 25/6 tại sân Phía Bắc. Đó là thời gian vô cùng bận rộn, nhưng tôi lại rất thích.

    Tôi làm việc vì con trai tôi. Ngay cả nếu Antoine là một ngôi sao, nó vẫn là cậu bé con của tôi. Tôi không tỏ ra sùng ái trước mặt nó. Nó đã 26 tuổi, và nếu tôi có ý định mắng chửi hay đôn thúc nó, thì tôi đều kiềm chế lại.

    Tôi sắp 60 tuổi, tôi tiếp tục làm việc cho thành phố Mâcon nhỏ bé này, tôi muốn có lương hưu ở đây! Chúng tôi có ba đứa con và đã già đi mà không làm gì theo sở thích của mình.

    Không có sự ghen tị giữa các anh chị em trong nhà. Chúng tự cân bằng trong các mỗi quan hệ với nhau. Và, nếu như các bữa ăn gia đình thường xoay quanh chủ đề về Antoine, thì đó là bởi tất cả chúng tôi cùng yêu bóng đá!”.


    CẢM ƠN
    Trước tiên tôi muốn cảm ơn bố mẹ tôi đã sinh ra tôi trên cõi đời này và đã trang bị cho tôi những giá trị tuyệt vời nhất, nhờ đó mà ngày nay đến lượt mình, tôi lại truyền lại cho con gái Mia của tôi.

    Cảm ơn Bố đã giúp con khám phá ra tình yêu trái bóng. Còn thật sung sướng khi có thể được sống với giấc mơ của bố con mình.

    Cảm ơn Mẹ đã luôn cho con tình yêu vĩnh cửu từ khi con được sinh ra cho đến bây giờ. Mẹ đã dành trọn thời gian để chăm sóc con từng li từng tí và sự quan tâm của mẹ luôn chạm vào tim con.

    Cảm ơn Maud đã xử lý, bố trí sắp xếp gọn gàng lịch trình cho em, cân bằng giữa các nhà tài trợ và báo chí, ủng hộ em mỗi lần em vấp ngã và mang đến cho em nụ cười dịu dàng mỗi lần đến Madrid cùng những túi hạnh nhân tuyệt vời trực tiếp từ Paris.

    Cảm ơn Théo đã mang nguồn năng lượng của mình để khiến anh cười mỗi khi bên em. Anh rất tự hào về em, về những gì em đã làm với thương hiệu GZ của riêng mình.

    Cảm ơn Erika. Không có em anh sẽ chẳng thể là người đàn ông của ngày hôm nay và cầu thủ của hiện tại. Em đã cho anh tất cả những gì mà anh cần: tình yêu, nụ cười, sức mạnh… Em là ngôi sao của anh. Em đã tặng anh món quà tuyệt vời nhất-con gái nhỏ bé của chúng ta. Anh vô cùng tự hào được làm vị hôn phu tương lai của Erika Choperena Aldanondo.


    Cảm ơn chú, Eric, cố vấn thể thao và trước tiên là người bạn tuyệt vời của con. Chú đã trao cho con một cơ hội được chơi bóng chuyên nghiệp. Nhờ có chú giúp đỡ mà con không bao giờ lạc lối và vượt qua được những khó khăn, hoài nghi.

    Ngàn lời cảm ơn Martin Lasarte, Philippe Montanier, Cholo Simeone và Didier Deschamps cho cho phép con được học hỏi mọi thứ bên các thầy. Mỗi người trong số thầy đều là những nét khắc vô cùng quan trọng trong sự nghiệp của con và con sẽ luôn biết ơn các thầy đến hết cuộc đời.

    Cảm ơn Arnaud đã theo chân tôi cả hành trình tuyệt vời này để giúp đỡ tôi xuất bản tác phẩm này. Sự điềm đạm, lịch thiệp, tốt bụng và thông minh của anh đã cho phép tôi viết ra một cách giản dị nhất, và, cần phải thừa nhận điều đó!

    Cảm ơn ê-kíp Laffont: Charlotte, Emmanuelle, Bernadette, Lydie, Cécile, Roman, Francoise, Claire, Joel, Astrid, Pascaline, Barbara, Maud, Monique, Alice và tất cả những người khác.

    Và cuối cùng, một lời cảm ơn chân thành tới Team Grizi, luôn có mặt để giúp đỡ tôi thông qua những bức ảnh, clip hoặc bình luận trên mạng xã hội. Rất tiếc tôi không thể trả lời trực tiếp từng bình luận một của các bạn, nhưng hãy nhớ rằng tôi đọc hết mọi thứ các bạn gửi cho tôi, với sự giúp đỡ của một người bạn thân và người phụ trách truyền thông Andre của tôi”.

    Antoine Griemann

    Cảm ơn Maud, một cô gái luôn mỉm cười, tràn đầy năng lượng và hiệu quả, kết nối mọi thứ thật tuyệt vời. Cảm ơn Roman đã tin tưởng và giúp đỡ. Cảm ơn Eric đã khích lệ dự án này. Cảm ơn Sebastien đã cung cấp nguyên liệu cho tác phẩm. Cảm ơn Isabelle và Alain đã giúp tôi khám phá Mâcon và bữa trưa tuyệt diệu ở Quai Lamartine. Cảm ơn Erika và Antoine, chắc chắn rồi. Và cảm ơn Amelie, Martin, những người luôn tự hào về ba của chúng!

    Arnaud Ramsey
    Minh Hạnh (lược dịch) • 11:43 ngày 28/06/2019

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay