Alves nói: “Hãy viết ra một danh sách những cầu thủ đã thi đấu cho Barcelona trong mấy chục năm qua rồi xem thời gian họ trụ lại Nou Camp là bao lâu. Mọi chuyện không hề dễ dàng. Lấy Alexis Sanchez làm ví dụ đi. Anh ta cũng chỉ ở được 3 năm. Cầu thủ đến và đi, nhưng điều đó chẳng phải vì họ tồi. Họ đều là quái vật cả đấy. Nhưng ở Barcelona, chỉ là quái vật thôi cũng chưa đủ.
Và dù cho người ta cố dìm hàng tôi thì họ cũng chẳng thay đổi nổi sự thật: tôi là cầu thủ nước ngoài có số lần khoác áo Barca nhiều nhất lịch sử, kém mỗi Messi. Thế rồi tôi cũng phải tự trấn an mình: nếu như mình đá nhiều trận thế thì có lẽ bên cạnh một đống khuyết điểm mà người ta chỉ ra, mình cũng phải có vài ưu điểm nào đấy”.
Alves tiếp tục nói về cách anh tồn tại giữa những lời khen chê: “Tôi sẵn sàng đón nhận tất cả. Lời khen ư? Ai mà chả muốn nghe những lời khen ngợi chứ. Nhưng những lời chê bai ư? Phải học cách phản ứng tích cực với nó. Người ta quên mất là khi soi một ai đó, cái tồi của họ to ra, nhưng cái tốt của họ cũng to ra.
"Nên thôi tôi chọn nhìn vào cái tốt. Có những ngày tôi nghĩ lại: mình quả là khác biệt trong thế giới bóng đá này. Và người ta nghĩ là tôi bị điên, nghĩ tôi nói những thứ bộc phát, thiếu suy nghĩ. Nhưng tôi sẵn sàng hứng chịu mọi sự phán xét. Cứ thế là bước tiếp thôi”.
Như vậy phải chăng Alves đã chọn cách phớt lờ tất cả? Anh nói: “Không, làm sao có thể phớt lờ hết được. Nhưng tôi cố cải thiện, tôi cố làm cho một số lượng lớn những kẻ chỉ trích tôi quay sang ủng hộ tôi. Và kỳ thực tôi phải cám ơn những lời chê bai ấy. Nếu chỉ nghe khen, tôi sẽ chết trong mật ngọt. Nhưng vì những lời chỉ trích, tôi thấy mình trưởng thành hơn.
"Và cũng phải học cách giữ vững lập trường, chứ không sống theo cách mà người khác muốn. Tôi đã sống thật với chính mình trong suốt cuộc đời đã qua, tôi chẳng làm hại ai cho dù thỉnh thoảng lời nói của tôi có thể làm một số người cảm thấy phật ý, nhưng tôi đã cố không khiến ai tổn thương cả”.