Vậy nên, không nhất thiết cứ phải dồn người quyết chiến ở khu giữa sân. Ngược lại là đằng khác. Barcelona giờ đã biết cách bỏ qua khu vực giữa sân trong việc triển khai bóng cho các tiền đạo. Có quá nhiều tiền vệ trung tâm đôi khi lại không phải là ưu điểm.
Một mặt, nếu chọn cách chơi dồn người vào hàng tiền vệ, có thể đấy sẽ là sự lỗi thời, như vừa nêu. Mặt khác, nếu chọn lối đá thoáng, tiền vệ trong danh sách lại trở nên thừa thãi, đôi khi dẫn đến hệ quả: biết chọn ai, bỏ ai? Trong nhiều trường hợp, người ta lại xem tiền vệ trung tâm là “vua giữa sân”. Có quá nhiều vua chẳng bao giờ là chuyện tốt đẹp.
Bayern Munich là một điển hình. Họ có Bastian Schweinsteiger, Xabi Alonso, Javi Martinez, Thiago Alcantara, chưa kể Philipp Lahm hoặc David Alaba cũng có khi thi đấu ở khu giữa sân, thủ nhiều hơn công.
Kroos và James trong màu áo Real
Real Madrid là một trường hợp khác, cũng đáng chú ý. Đây là đội bóng duy nhất có thể đưa ra sân cùng lúc đến 3 tiền vệ “số 10” (Toni Kroos, James Rodriguez, Isco), dù trên danh nghĩa thì 1 hoặc 2 trong số đó sẽ là tiền vệ trung tâm. Đấy là chưa kể tiền vệ trung tâm còn lại, Luka Modric, cũng tấn công khá hay.
Tất nhiên, khó nói một đội đoạt chức VĐQG như Bayern là thất bại. Nhưng ở đẳng cấp cao, với tham vọng cũng như thực lực đều “khủng”, Bayern và Real quả đã kết thúc một mùa bóng không như mong muốn. Họ đều thất bại ở một mức độ nào đó.
Có quá nhiều tiền vệ trung tâm thì lực lượng ở những vị trí khác tất nhiên phải mỏng hơn. Điềuquan trọng là: khi các HLV Guardiola hoặc Carlo Ancelotti hướng đến các tiền vệ trung tâm danh tiếng thì điều đó phần nào đã nói lên quan điểm chuyên môn của họ. Và đấy chính là quan điểm đã thất bại trong mùa bóng này. Bây giờ không còn là lúc người ta thắng nhau từ khu giữa sân nữa.