TƯƠNG LAI CỦA CÁC CẦU THỦ TRẺ:
Chiến lược Galacticos buộc Real Madrid phải móc hầu bao cho một cầu thủ hàng siêu sao đứng đầu thế giới vào mỗi mùa Hè:
Figo gia nhập Bernabeu năm 2000, Zinedine Zidane 2001, Ronaldo 2002, David Beckham 2003… Perez vẽ thêm triết lý “Zidanes y Pavones”: Một đội ngũ các siêu sao toàn cầu (Zidane) kết hợp với các cầu thủ trưởng thành từ lò Castilla như Francisco Pavon. Một lý thuyết nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng thực tế diễn ra khác xa lời nói. Phí chuyển nhượng và tiền lương quá cao cho các ngôi sao buộc Madrid phải thực hiện những biện pháp mạnh mẽ để cân bằng sổ sách. Perez giao dịch với một vài người bạn cũ ở hội đồng thành phố Madrid và thuyết phục CLB bán đi sân tập lịch sử của đội bóng để đổi lấy 390 triệu bảng.
Đó là lúc những cầu thủ trẻ của Castilla không còn đất sống. Giữa Casillas và Arbeloa, không một cầu thủ trẻ trưởng thành từ lò đào tạo trứ danh một thời của Madrid chen chân được vào đội hình chính. Thế hệ cầu thủ tốt nghiệp La Masia luôn được trao cơ hội lên đội một, thậm chí đá chính, nhưng với Madrid của Perez, rất nhiều tài năng lớn sau này đã phải ra đi để nhường chỗ cho những cái tên bán áo: Valero, Cambiasso, Javi Garcia, Eto’o, Roberto Soldado, Juanfran, Mata, Negredo. Họ đáng ra đã có thể tạo ra một kỷ nguyên vàng cho riêng mình ở Real.
NỀN TẢNG PHÒNG NGỰ
Các “Zidanes” đổ bộ Bernabeu và tạo ra một thứ bóng đá tấn công thuộc loại hoa mỹ nhất trong lịch sử: “Tôi rất thích điều đó” - Zidane kể lại - “Nếu đối phương ghi hai bàn ư? Không việc gì phải sợ hãi. Chúng tôi sẽ ghi ba bàn”.
Nhưng trên sân cỏ, vấn đề bắt đầu phát sinh. Không lâu sau khi Beckham gia nhập đội, Claude Makelele quyết định rời Bernabeu vì không nhận được thu nhập tương xứng. Perez bảo rằng Madrid “sẽ không nhớ nhung gì Makelele cả vì cậu ta hiếm khi chuyền được một quả có cự ly quá 3 mét”. Sau đó, Madrid có liên hệ với Patrick Vieira của Arsenal nhưng bất thành vì không thật sự quyết liệt.
Trong hơn 1 tỷ euro chi cho chuyển nhượng từ năm 2000 đến nay của Madrid, 482,5 triệu là để mua các tiền đạo, 584,9 triệu cho các tiền vệ và chỉ 221,5 triệu được chi cho các hậu vệ. Trước mùa Hè 2004, Real đã không ký hợp đồng với một hậu vệ nào, và vấn đề sau đó trầm trọng hơn với bản hợp đồng 17 triệu euro của Jonathan Woodgate.
Ở La Liga, Madrid hầu như không thể ngăn cản đối phương ghi bàn khi chạm trán với các đội trong Top 6 (xem biểu đồ). Barcelona có cách chơi tấn công “an toàn” hơn hẳn so với Real Madrid. Hãy điểm qua những trận thắng “rợn người” của đội bóng Hoàng gia vài mùa gần đây: 7-3 trước Sevilla mùa này, 6-2 trước Malaga mùa trước, 6-3 trước Valencia năm 2011 và những chiến thắng 4-2 và 4-3 thì đếm không xuể nữa.
DI SẢN CỦA “HOÀNG GIA”
Galacticos cũng đã phá hủy sự kiên nhẫn ở Bernabeu. Kể từ chức vô địch Champions League năm 2002, Real Madrid “trảm tướng” nhiều hơn bất kỳ CLB hàng đầu châu Âu nào khác.
Họ đẩy ra đường một trong những HLV vĩ đại nhất trong lịch sử CLB, Vicente Del Bosque. Họ thanh lý hợp đồng với một trong những đội trưởng vĩ đại nhất, Fernando Hierro. Marca bình luận rằng “sự đứt gãy các giá trị ở Madrid là lớn hơn ở bất kỳ đâu, vì truyền thống đã bị phủ nhận bởi tiền bạc và nhu cầu đánh bóng bản thân”.
Sự xuất hiện của Jose Mourinho với hàng loạt những scandal, từ việc quay lưng lại với lối chơi truyền thống của đội, thái độ thù địch với truyền thông và vụ chọc mắt Tito Vilanova đã từng đẩy Madrid vào một thời kỳ u tối, khi những giá trị đã tích lũy trăm năm của đội bóng bị coi rẻ và màu áo trắng không còn thiêng liêng.