THẢM CẢNH DẬP CỘT SỐNG, CHÂN TEO CỦA NGƯỜI MẸ
Cuộc sống vốn đã luôn khổ sở, bất hạnh của nhà vô địch SEA Games 1995 Vũ Bích Hương giờ đây đã bị đẩy tới tận cùng của bi kịch. Cách đây 3 năm, anh Hòa - người chồng đã hy sinh cả tuổi trẻ cho nghiệp chạy của vợ đã dính bạo bệnh. Anh qua đời chỉ đúng vài tháng sau khi phát hiện ung thư phổi, để lại cho chị nỗi đau quá lớn cùng gánh nặng gia đình, với cậu con trai út bị chứng tăng động nặng.
Có một chút an ủi khi chị kịp mua trả góp được một căn chung cư thu nhập thấp để đưa chồng về chăm sóc một thời gian, và có chỗ để hương khói sau này. Nhưng cũng thật đen đủi vì khi chị Hường mua giá nhà đất đang ở mức cao ngất nhưng giờ thành ra quá đắt, nhất là khi số tiền mua phải vay lãi ngân hàng.
Đã vậy, thảm cảnh vẫn chưa chịu buông tha người phụ nữ có khuôn mặt đầy khắc khổ ấy. Cuối năm ngoái, trong một lần đi huấn luyện về, Hường bị tông xe đến bất tỉnh nhân sự. Tượng đài điền kinh may mắn thoát chết song cột sống bị dập, một chân đang teo dần. Qua mấy tháng tích cực điều trị và tập luyện, chị vẫn phải chống nạng, và đang đứng trước nguy cơ tàn phế.
NEO CẢ HY VỌNG VÀO CẬU CON TRAI NỐI NGHIỆP
Dù Vũ Bích Hường vẫn ngày ngày gắng gượng để tự cứu mình và làm chỗ dựa cho các con, song tình cảnh của chị cùng gia đình quả thật quá bi đát, phần nào đó bế tắc. Niềm hy vọng lớn nhất để chị có thể trông vào chính là cậu con trai cả Nguyễn Ngọc Quang đang nối nghiệp mẹ, ở chính đường chạy rào.
Ngay từ lúc mới chập chững biết đi, cậu bé sinh 1989 đã theo mẹ ra sân điền kinh. Như một định mệnh, tuy mẹ không hề định hướng hay ép buộc nhưng cậu sớm thể hiện cái “máu” con nhà nòi. Từ năm 13 tuổi, Quang chính thức bước vào guồng đào tạo, dưới sự hướng dẫn của chính mẹ Hường.
Có lẽ nhờ cái gen từ mẹ, cùng sự chăm lo chu đáo người thầy đặc biệt này, nên Quang đã tiến bộ rất nhanh, sớm trở thành tài năng trẻ hàng đầu ở nội dung chạy rào nam. Mới 18 tuổi, chàng trai cao 1m80 đã đoạt được tấm HCV đầu tiên, bay thẳng vào ĐTQG.
Đến giờ, Quang vẫn bùi ngùi đến rơi lệ khi nhắc về thời gian hạnh phúc có lẽ hiếm hoi của mình và gia đình khi cả nhà mê mải bên đường chạy trong niềm vui rất riêng. Không chỉ được tập cùng mẹ mỗi ngày mà Quang còn luôn có bố đứng ngoài đường piste cổ vũ, săn sóc cả hai mẹ con.
Quang hiểu rằng bố mẹ đã kỳ vọng và dành tất cả sự quan tâm cho mình như thế nào. Thậm chí sau này, mẹ Hường còn giấu cả bệnh tình của bố, giành hết phần lo toan về mình, để con yên tâm trên đường chạy vì đúng vào dịp Quang chuẩn bị đấu giải. Và lúc này, điều đó càng rõ hơn bao giờ hết.
GIÀNH HUY CHƯƠNG ĐỂ CỨU MẸ
Quên cả đôi nạng cùng những cơn đau tê tái, cứ nhắc đến điền kinh và cậu con trai sắp tranh tài ở SEA Games 28, Vũ Bích Hường lại phấn chấn và dường như khỏe khoắn hẳn. Phần nào đó, chị còn tin và mong thành công của Quang còn hơn cả cậu con trai.
Chính tình yêu thương, niềm tin vô điều kiện ấy mà khiến Quang cảm thấy mình có lỗi, với cảm giác như thể mình đã phụ công mẹ. Ở cả hai kỳ SEA Games, anh đều có mặt song chưa một lần với tới chiếc huy chương. Có những lúc vì hoàn cảnh gia đình khốn khó, anh đã chán nản và không tập trung được hết tâm sức cho đường chạy. Tuyển thủ 25 tuổi từng tính đến cả chuyện giải nghệ sớm để tìm lối ra mới cho mình, gia đình.
Tuy nhiên, có phải trải qua những nghiệt ngã đắng cay, Quang mới hiểu càng hiểu rõ hơn lòng mẹ. Việc anh nối nghiệp rồi phát triển mới thực sự là niềm an ủi, động viên lớn lao của mẹ. Với tượng đài điền kinh Việt Nam đang vật lộn với cột sống đau và cái chân teo, lúc này, không có liều thuốc nào hiệu nghiệm hơn thành công của con trai trên đường chạy.
Vì thế, Quang tâm niệm cuộc đấu trên đất Singapore, anh sẽ chạy chẳng những cho mình mà cho cả mẹ, với khát khao cháy bỏng về 1 chiếc huy chương. Mục tiêu đó là cả một thách thức lớn bởi thông số của tuyển thủ Hà thành mới chỉ đang đứng thứ 4 hay thứ 5 so với các đối thủ trong khu vực. Nhưng với Quang lúc này không có gì là không thể, với động lực và sức mạnh từ người mẹ chống nạng dõi theo từng bước trên hành trình SEA Games của con.
6 tuổi đã “sở hữu” tấm HCV SEA Games lịch sử Cách đây đúng 20 năm, tại SEA Games 1995, Vũ Bích Hường đã đoạt tấm HCV lịch sử cho điền kinh Việt Nam ở nội dung siêu khó 100m rào nữ. Khi đó chị đã 26 tuổi, đã là bà mẹ một con với cậu con trai 6 tuổi Nguyễn Ngọc Quang. Kỳ tích ấy được chị coi như một món quà đặc biệt dành cho Quang. Và vừa đặt chân xuống sân bay về nước, “người phụ nữ thép” đã lao đến với con trai nhỏ đang ngơ ngác cùng bố tìm mẹ. Hình ảnh nhà vô địch mạnh mẽ khóc nức nở bế cậu con trai cổ đeo tấm HCV của mẹ xuất hiện trên sóng truyền hình đã khiến khán giả cả nước xúc động. Quang vẫn còn nhớ cảnh được các đồng đội của mẹ còn xoa đầu “vì mới 6 tuổi đã được đeo và sở hữu tấm HCV lịch sử”. Chăm nuôi cả con lẫn… cháu Ngoài việc lo cho cậu con trai thứ 2 thiệt thòi bị mắc chứng tăng động nặng, mấy năm nay, Vũ Bích Hường còn thêm vất vả khi phải hỗ trợ chăm nom cho cả cậu cháu trai - con của vợ chồng Quang. Vợ chồng anh nên duyên từ rất sớm, đều rất thiếu kinh nghiệm và kỹ năng chăm con, điều kiện cũng chưa thể tự lập nên vẫn phải nhờ cậy rất nhiều vào chị. Bà cháu gắn bó đến mức có người tưởng là hai mẹ con, nhất là khi bà nội hãy còn rất trẻ. Hiện tại, Hường phải đánh vật mới chuyện mưu sinh hàng ngày bởi tổng thu nhập hàng tháng không nhiều nhặn gì của chị mất quá nửa trả khoản gốc và lãi ngân hàng mua nhà trả góp. |