Nếu liệt kê ra hết những tiền đạo mà tôi từng làm việc cùng, Ruud là người có hiệu suất ghi bàn tốt nhất. Nhưng sát thủ đích thực phải là Solskjaer. Người ta gọi anh ấy là “Sát thủ có gương mặt trẻ thơ” không phải vô cớ. Solskjaer có gương mặt trẻ hơn rất nhiều so với tuổi, nhưng trước hết anh là một sát thủ đích thực.
Van Nistelrooy đã ghi nhiều bàn ngoạn mục, nhưng tuyệt đại đa số là những pha dứt điểm đơn giản, cận thành khi trước mặt chỉ còn thủ môn và khung thành. Andy Cole có những siêu phẩm, nhưng phần lớn vẫn là những pha dứt điểm ở cự ly gần.
Solskjaer lại là một trường hợp khác. Khả năng dứt điểm của anh ấy có thể nói là siêu hạng. Óc quan sát và phân tích tuyệt vời giúp cho Solskjaer luôn đưa ra giải pháp dứt điểm tốt nhất. Một khi đã vào vị trí sẵn sàng dứt điểm, Solskjaer cũng đã hình dung xong đường bay của quả bóng.
Anh ấy luôn có những hình ảnh trong đầu như thế. Vậy tại sao tiền đạo giỏi nhất của tôi lại không phải là người thi đấu nhiều nhất? Vì anh ấy không phải là một trung phong hùng hổ và xông xáo. Anh ấy cũng không có thể lực phi thường để đá liên tục trận này sang trận khác.
Trong các trận đấu và các buổi tập, Solskjaer luôn có thói quen rất tốt là ghi chú. Vì thế khi vào sân anh ấy đã “đọc” được đối thủ, trong đầu đã có đủ loại biểu đồ và luôn biết phải tấn công vào chỗ nào. Solskjaer là một trong số ít những cầu thủ chưa bao giờ tranh biện với tôi.
Anh ta có thể đạp cửa phòng làm việc của tôi mà yêu cầu được thi đấu nhiều hơn, nhưng chuyện ấy không bao giờ xảy ra. Các tiền đạo luôn tranh nhau đá chính, tỏ thái độ đủ điều, còn Solskjaer thì vui vẻ với vai trò dự bị của mình. Và những khi vào sân anh ấy không bao giờ làm tôi thất vọng.