MỘT TRIẾT LÝ BÓNG ĐÁ MỚI
Khi Kenny (Dalglish) rời Liverpool, tin đồn về việc ai sẽ lên thay tràn ngập Anfield. Điều ấy có thể khiến các cầu thủ cảm thấy hoang mang. Vì thông tin mà họ biết chả khác gì các CĐV, tức là đọc được từ báo chí. Rồi Brendan Rodgers nổi lên như một ứng cử viên.
Đấy chưa phải là một nhà cầm quân hàng đầu và tôi cũng chưa biết nhiều về ông ấy. Tuy nhiên, Swansea đã chơi thứ bóng đá tấn công rất đặc trưng dưới sự dẫn dắt của Rodgers. Với một đội bóng chỉ mới chơi một mùa ở hạng đấu cao nhất nước Anh, đá được như thế là một điều tuyệt vời.
Một trong những trận đấu cuối cùng trong mùa 2011/12 diễn ra trên sân Swansea. Tôi gặp Brendan trong đường hầm và ông ta đã nói với tôi một câu tiếng Tây Ban Nha:
- Cậu đá rất tốt, chúc mừng.
Tôi đã nghĩ: chà, nói tiếng Tây Ban Nha cơ đấy. Đây là một người thú vị đây.
Khi Rodgers chính thức được bổ nhiệm, tôi có cuộc nói chuyện đầu tiên với ông ấy. Không có gì nhiều, Rodgers cho biết ông ta cần gì ở tôi, đồng thời muốn làm rõ thông tin tôi có thể sang Juventus. Tôi trả lời là mình vừa sang Anh được một năm rưỡi nên chưa hề nghĩ đến chuyện đổi môi trường thi đấu sớm thế.
Toàn bộ cuộc nói chuyện ấy, Brendan cũng đều dùng tiếng Tây Ban Nha. Ông khẳng định là Liverpool sẽ chơi tấn công, sẽ giành quyền kiểm soát bóng và làm chủ trận đấu. Cách diễn đạt của Rodgers đơn giản, rõ ràng, nó khiến cho tôi mường tượng được triết lý của ông ấy ngay trong đầu mình. Triết lý ấy tóm gọn như sau:
Chúng ta có 4 cầu thủ ở hàng phòng ngự và một thủ môn có khả năng xử lý bóng tốt. Ta sẽ đẩy 2 hậu vệ biên lên hẳn giữa sân, 2 trung vệ của ta sẽ giãn ra và một tiền vệ trung tâm sẽ lùi xuống nhận bóng. Trong khoảng cách 30 mét từ thủ môn đến tuyến tiền vệ, chỉ cần giữ bóng tốt, chọn vị trí chuẩn, chuyền bóng chính xác, không một ai có thể lấy bóng của ta. Cứ giữ bóng thật tốt rồi từ từ chuyền lên trên, không việc gì phải tung ra những đường chuyền dài.
Trong những tuần lễ đầu tiên, chúng tôi làm việc dựa trên ý tưởng ấy. Từ chỗ đẩy quả bóng đi thật xa khu vực vòng cấm sân nhà, chúng tôi cố biến sân nhà làm nơi khởi điểm cho những đợt tấn công. “Cứ tự tin cầm bóng, chọn phương án tốt nhất. Đừng hoảng, đừng chơi như những mùa trước nữa,” Rodgers nói với tất cả.
BẤT NGỜ VỚI CẢ ĐỘI VÀ CÁC ĐỐI THỦ
Tôi là người hào hứng nhất với sự thay đổi về mặt triết lý bóng đá. Các hậu vệ hơi vất vả bởi đa số đều rất ngại giữ bóng lâu. Họ thích phá bóng thật mạnh lên phía trên cho xong trách nhiệm. Nhưng Rodgers buộc họ phải thay đổi. Nhờ đó là chúng tôi phát hiện Daniel Agger và Martin Skrtel có kỹ thuật rất tốt. Cách chơi mới cũng giúp họ tiến bộ vượt bậc.
Chúng tôi cũng học cách gây sức ép ngay trên phần sân đối phương. Nếu đuối theo quả bóng một mình, đấy có thể là một việc khá vô dụng. Nhưng nếu cả đội cùng tham gia vào việc ấy, hiệu quả sẽ rất tuyệt vời. Trước đây, tôi luôn phải nhận bóng trong tư thế quay lưng về khung thành, phải tranh bóng bổng với những hậu vệ cao to hơn mình rất nhiều.
Bây giờ Brendan yêu cầu ghim quả bóng sát mặt đất, ông ấy giúp tôi nhìn về phía khung thành đối phương thường xuyên hơn. Các tiền vệ của Liverpool luôn đưa bóng đến khoảng trống buộc tôi và hậu vệ phải tranh chấp 50-50. Brendan biết tôi rất giỏi việc ấy và quyết khai thác triệt để. Thay vì tạt bóng thì đã có nhiều hơn những đường chọc khe. Thay vì chỉ còn đứng trong vòng cấm giờ tôi đã di chuyển rộng ra ngoài, mở ra những khoảng trống cho các đồng đội.
Vì cách chơi mới mẻ này, Andy Carroll - một trung phong truyền thống của bóng đá Anh - bị gạt ra khỏi kế hoạch của Brendan. Và để giữ vị trí tại đội tuyển Anh, Carroll quyết định sang West Ham. Đây cũng là một tính cách mà tôi thích ở Brendan. Nếu bạn không cần một cầu thủ, cứ nói cho anh ta biết.
Điều tương tự diễn ra với Charlie Adam. Charlie có khả năng chuyền bóng tốt, nhưng anh ta phù hợp với những đường chuyền dài và trung bình. Brendan thì thích chuyền ngắn, nhanh với độ chính xác cao. Và để triết lý mới có người làm mẫu, ông ấy mang Joe Allen từ Swansea về Anfield.
Brendan gọi Joe là “Xavi của Xứ Wales”. Đấy là một sự xưng tụng quá lời, nhưng Joe quả đã chơi rất hay trong 10 trận đầu tiên của mùa bóng, khiến tôi nghĩ đấy sẽ là một bản hợp đồng tuyệt vời. Anh hoàn toàn thoải mái với cách chơi mà Brendan áp dụng vì họ đã quá hiểu nhau thuở còn ở Xứ Wales. Steven Gerrard và Jordan Henderson thì từng bước thích nghi, đặc biệt là Henderson. Anh ấy từng bước đập tan những hoài nghi, chú ý quan sát cách di chuyển của tôi và Daniel (Sturridge) để tung ra những đường chuyền hợp lý nhất.
Brendan thay đổi anh ấy, cũng như thay đổi tất cả chúng tôi. Dưới thời Rafa Benitez, Liverpool chủ yếu đá phòng ngự và chờ thời cơ phản công. Brendan mang Liverpool trở lại với cách chơi cũ của thập niên 1970, 1980. Với việc gọi Joe là Xavi, Brendan cũng cho thấy ông bị ảnh hưởng bởi phong cách Tây Ban Nha. Ông từng có thời gian đi học ở đó và ngưỡng mộ cách chơi bóng của người Tây Ban Nha.
Cách chơi mới lạ của Liverpool dần phát huy tác dụng, nó gây bất ngờ cho tất cả đối thủ và là nền tảng cho một cuộc tranh đua ngôi vô địch thuộc vào hàng kịch tính nhất lịch sử Liverpool lẫn Premier League.
3 chiếc phong bì bí ẩn
Tôi rất hào hứng với cách chơi này, nhưng một số khác thì âu lo vì nó quá lạ. Họ càng lo hơn về thước phim tài liệu nổi tiếng mà trong đó Brendan cầm trong tay 3 chiếc phong bì. Ông nói trong đó là 3 cái tên mà ông tin là sẽ khiến mọi người cảm thấy thất vọng trong mùa bóng này. Nhiệm vụ của chúng tôi là phải khiến cho ông ta thay đổi suy nghĩ, còn không ông sẽ mở phong bì ấy vào cuối mùa.
Đấy là một đòn tâm lý thật sự độc đáo và hữu hiệu. Chúng tôi tập luyện nghiêm túc hơn và thường xuyên bình luận xem những cái tên trong 3 chiếc phong bì ấy là những ai.
Glen Johnson khơi mào trước tiên: “Tớ biết ai có tên trong phòng bì ấy”.
“Ai thế?”
“Số 3 đấy. Jose Enrique”.
Enrique lập tức nhảy dựng lên. “Không, không, tào lao quá. Không phải tớ đâu”.
Johnson vẫn quả quyết: “Thật mà, tớ thấy HLV điền tên cậu rõ ràng”.
Chúng tôi chưa bao giờ biết được rốt cục 3 cái tên ấy gồm những ai. Tôi thậm chí còn tin đấy là một đòn tâm lý không hơn không kém. Mới giai đoạn đầu mùa, làm sao HLV đoán được 3 cái tên mà ông tin là sẽ chơi kém. Tôi tin Brendan đã chơi màn khích tướng và rõ ràng là việc ấy đã thành công. Chỉ sau vài tháng, mọi người đã quên câu chuyện chiếc phong bì. Ai cũng tập luyện điên cuồng để tự trấn an mình không phải là 1 trong 3 cái tên ấy.
(Còn nữa)
>>
Tự truyện "Vượt qua giới hạn" của Luis Suarez (Kỳ 13)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 12)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 11)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 10)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 9)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 8)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 7)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 6)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 5)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 4)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 3)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 2)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 1)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 12)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 11)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 10)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 9)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 8)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 7)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 6)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 5)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 4)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 3)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 2)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 1)