Bóng Đá Plus trên MXH

Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 20): Mắc nợ với Maestro
06:13 ngày 09/11/2015
Uruguay đã trải qua rất nhiều năm thi đấu dưới sức mình cho đến khi Oscar Tabarez xuất hiện. Khi chính thức trở thành HLV trưởng Uruguay hồi 2006, ông này viết hẳn một báo cáo về thực trạng bóng đá Uruguay và vạch ra một chiến lược. Bản báo ấy đã trở thành kim chỉ nam cho bóng đá Uruguay, được các quan chức Liên đoàn và cầu thủ răm rắp tuân theo.
    KỲ VỌNG KHỦNG KHIẾP
    Tabarez đã thay đổi gần như tất cả mọi thứ, từ bóng đá trẻ cho đến đỉnh cao. Trong cuốn biên niên sử bóng đá Uruguay, ông ấy xứng đáng được dành hẳn một chương trang trọng nhất. Ông ấy trả mọi thứ lộn xộn trở về đúng vị trí của nó. Không chỉ với đội tuyển quốc gia, bạn còn dễ dàng nhận ra dấu ấn của Tabarez ở thành công của đội U17 và U20. Hai đội này đều vào đến trận chung kết World Cup ở lứa tuổi của mình vào các năm 2009 và 2013. Tư duy của Tabarez không chỉ tạo ra một chiến lược mà còn tạo ra cả một triết lý!

    Tabarez đã mang chúng tôi vào đến bán kết World Cup 2010 và sau đó thẳng tiến đến chức vô địch Copa America lịch sử tại Argentina năm 2011. Brazil 2014 hứa hẹn sẽ là nơi mà hiệu quả công việc của Tabarez được đưa đến đỉnh cao. 

    Maestro (sư phụ, biệt danh của Tabarez) ghét nhất là vô kỷ luật. Ông ấy luôn cực kỳ nghiêm khắc trong cách hành xử và thi đấu của chúng tôi. Một mặt, ông ấy không muốn chúng tôi đánh mất tinh thần chiến đấu máu lửa, vốn làm nên bản sắc của Uruguay. Mặt khác, ông ấy cũng không muốn chúng tôi mất kiểm soát bởi ranh giới giữa quyết liệt và bạo lực luôn rất mong manh.

    Trong nhiều  năm trời, Uruguay thường hay rời sân không đủ người vì những chiếc thẻ đỏ. Tabarez không thích điều đó một chút nào. Và một khi đã không thích điều gì, ông ấy sẽ nói ra. Đấy luôn là một người thẳng thắn, chân thành.


    Theo thời gian, chúng tôi học cách thấu hiểu ông ấy, học cách cư xử và thi đấu. Tabarez luôn đối xử với chúng tôi rất tuyệt vời. Ông ấy biết mọi người cần gì và luôn ủng hộ hết mức có thể. Riêng cá nhân tôi lại càng mang ơn Tabarez nhiều hơn bất kỳ ai. Ông ấy hướng dẫn tôi và chiến đấu vì tôi. Vì thế, việc khiến cho Tabarez cảm thấy thất vọng thật sự là một sự tra tấn với tôi.

    Chúng tôi xem World Cup 2014 là thời khắc của mình. Sự háo hức dành cho đội tuyển và cả cho tôi đều lớn đến mức khủng khiếp. Họ kỳ vọng vì tôi đang ở độ chín của sự nghiệp, vì cách mà tôi đã chơi cho Liverpool trong mùa giải trước đó. Nhưng rồi chuyện gì phải diễn ra đã diễn ra. Khi án cấm thi đấu dành cho hành vi cắn của tôi với Giorgio Chiellini được ban ra, toàn đội đã sụp đổ. 

    VÀ NỖI ĐAU KHÔN NGUÔI
    Không một ai nói ra, những bầu không khí của Uruguay không giấu được ai. Nếu đấy là một án cấm thi đấu 5-10 trận thì mọi thứ cũng không tệ đến mức đó. Nhưng họ cấm không cho tôi bén mảng đến sân cỏ, thậm chí là sân tập. Cách mà FIFA đưa ra án phạt và những hiệu ứng truyền thông quanh hành động của tôi khiến cho mọi thứ trở nên khủng khiếp. Và điều đó làm tôi cảm thấy đau đớn. Tôi bị buộc phải bỏ lại các đồng đội của mình ở sau lưng, với một kỳ World Cup được cả quốc gia chờ đợi còn đang dang dở.

    Tôi trở lại Montevideo và xem buổi họp báo mà Tabarez tuyên bố từ chức. Nước mắt của tôi chảy dài trên má khi chứng kiến trong suốt buổi họp báo ấy, ông ấy ra sức bảo vệ tôi. Điều ấy khiến trái tim tôi tan nát. Tôi cảm thấy mình nợ Tabarez thật nhiều và vì thế tôi trách mình cũng thật nhiều.


    Các đồng đội cũng dành sự ủng hộ cho tôi. Tôi viết một lá thư để cám ơn thịnh tình của mọi người, nhưng rốt cục chẳng viết được câu nào ra hồn. Tôi bước ra ban công ở nhà mình, cám ơn những băng rôn ủng hộ của CĐV, đồng thời khuyên họ hãy trở về nhà. Hãy tiếp tục ủng hộ đội nhà đi tiếp hành trình World Cup, thay vì than khóc cho việc tôi không thể cùng sát cánh với đội tuyển.

    Các đồng đội không một ai trách móc tôi. Nhưng tôi biết họ cũng tự hỏi vì sao tôi lại hành xử như vậy. Đại đa số CĐV Uruguay ủng hộ tôi, nhưng cũng có một vài người xem tôi là tội đồ, khiến đội nhà bị loại. Suy nghĩ ấy làm cho tim tôi quặn lại. Tôi đã làm mọi cách để có thể góp mặt tại World Cup, kể cả việc mạo hiểm sự nghiệp của mình. Khi Suarez bị truất quyền thi đấu và không thể tiếp tục tham gia giải đấu mà anh ta đã chờ đợi từ rất lâu, không một ai đau đớn hơn là chính Suarez.

    VÀO SÂN CÙNG NỖI SỢ HÃI
    Tôi yêu Uruguay. Tôi đến Brazil sau một ca phẫu thuật. Tôi sợ mình sẽ hỏng cả chân vì sự kiên quyết này, nhưng tôi cố kìm nén nỗi sợ hãi ấy. Vợ tôi từng bảo cô ấy không thể ngờ là tôi có thể mạnh mẽ đến thế. Chấn thương đầu gối không chỉ là vấn đề về y học, đấy còn là vấn đề về tâm lý nữa. Nếu bạn buông xuôi, mọi chuyện không có gì bàn thêm. Nhưng nếu bạn tự nói với bản thân là mình sẽ vượt qua được, nó sẽ tạo cho bạn sức mạnh.

    Khi còn nhỏ, tầm 12 hay 13 tuổi, một chiếc xe cán ngang qua bàn chân tôi, tôi bị gãy xương bàn chân mà không hề hay biết. Tôi cứ thế mà chơi bóng trên sân trường. Đến khi chơi xong, thấy đau và bác sĩ phát hiện ra, ông ấy đã hết sức tức giận. Suốt thời còn trẻ, tôi thường xuyên chơi bóng trong tình trạng đang bị chấn thương, dù là đau đớn đến đâu đi nữa. Walter (bác sĩ của ĐT Uruguay Walter Ferreira – ND) nói tôi không phải là người thường, ông ấy bảo sau khi phẫu thuật cần ít nhất là 2 tháng mới có thể bình phục. Nhưng trận đấu với tuyển Anh diễn ra vỏn vẹn 4 tuần sau ca mổ gối.


    Sau khi để thua Costa Rica 0-1, tôi biết mình phải xuất hiện trong trận đấu với tuyển Anh, “tuyển Anh của tôi”. Tôi đã mơ về trận đấu này và không đời nào tôi để cơ hội tham dự nó trôi qua, cho dù phải trả bất kỳ giá nào đi nữa. Tôi biết rõ các cầu thủ Anh và họ cũng hiểu rõ tôi. 

    Trang nhất một tờ báo Anh có hàng tít mà tôi nhớ mãi: “Chúc anh khỏe, nhưng chậm thôi, Luis”. Tôi biết họ tôn trọng tôi, thậm chí họ sợ tôi. HLV Roy Hodgson bảo tôi chả bao giờ được công nhận là cầu thủ đẳng cấp nếu không tỏa sáng tại World Cup. Ông ấy nói cứ như thể chưa xem tôi đá ở World Cup 2010 và Copa America 2011, cứ như thể Premier League không phải là một giải đấu lớn vậy. Nhưng ông muốn tôi chứng minh thì cũng được thôi.

    Phát ngôn của Roy Hodgson khiến tôi quyết tâm hơn. Hai ngày trước trận, đầu gối tôi đau lại dữ dội. Khi vợ tôi gọi điện, tôi đang trong nhà tắm và phải ngồi bệt xuống sàn nhà vì chân trụ không nổi.

    “Anh sẽ gọi cho em sau”, tôi nói.

    Tôi đi xuống sảnh và gọi ngay cho Walter.

    “Hãy làm gì đi, Walter, tôi đau quá, ngày mai tôi sợ mình đi không nổi”.

    Ông ấy cho tôi một mũi giảm đau và nói: “Không sao cả, ngày mai sẽ bình thường cả thôi”.

    Nhưng ngày hôm sau vẫn đau. Ông ấy lại tiêm thêm một mũi nữa.

    Tôi cố giấu HLV và các đồng đội, không thể để cho họ cảm thấy lo âu. Nhưng chân tôi lại đau như điên khi khởi động.
    “Walter ơi...”

    Lần này, ông ấy tất nhiên không thể tiêm cho tôi thêm một mũi nào nữa. Ông ấy xoa kem vào đầu gối của tôi thật mạnh và nói: “Cơn đau mất rồi, nó đi rồi”.

    Nhưng không, nó vẫn còn đó. 

    Tôi đã bước vào trận đấu với đội tuyển Anh với tất cả sự đau đớn và sợ hãi.

    (Còn nữa)

     >> Tự truyện "Vượt qua giới hạn" của Luis Suarez (Kỳ 15)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 14)
     >> 
    Tự truyện "Vượt qua giới hạn" của Luis Suarez (Kỳ 13)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 12)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 11)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 10)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 9)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 8)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 7)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 6)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 5)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 4)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 3)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 2)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 1)
    LÊ MINH (lược dịch) • 06:13 ngày 09/11/2015

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay