Bóng Đá Plus trên MXH

Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 21): Cú sút của niềm tin
10:30 ngày 11/11/2015
Tôi vừa đau vừa sợ, sợ là sự liều mạng có thể kết liễu cả sự nghiệp của mình. Nhưng đối thủ là nước Anh, nước Anh của tôi. Tôi không thể bỏ qua trận đấu ấy, và tôi tin tưởng Walter hoàn toàn.
    GIÂY PHÚT XUẤT THẦN
    Khi trận đấu diễn ra, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ. Bởi vì tôi nhìn đâu cũng thấy điểm yếu của hàng phòng ngự Anh, những điểm yếu mà chúng tôi hoàn toàn có thể khai thác được. Tôi không nghĩ là tuyển Anh lại có thể chơi phòng ngự lỏng lẻo như thế.

    Tôi từng đối đầu không ít lần với Gary Cahill và Phil Jagielka. Những lần ấy tôi đều chơi tốt nên tôi tự tin là mình có thể gây khó khăn cho họ. Nhưng tôi không thể ngờ là mình lại có nhiều khoảng trống như thế. Có thể vì họ biết tôi không hoàn toàn khỏe mạnh nên có chút chủ quan chăng? Chỉ biết nếu như ở Premier League, không đời nào họ để cho tôi nhận bóng rồi sau đó quay mặt nhìn về khung thành dễ dàng như thế. Họ sẽ áp thật sát và nếu cần sẽ phạm lỗi nữa.

    “Thật là quái lạ. Sao bọn họ lại để cho mình có nhiều không gian thế nhỉ?”, tôi tự hỏi. Đôi khi tôi có cảm giác là họ cảm thấy hồi hộp do tính chất trận đấu căng thẳng. Có vẻ như việc khoác áo đội tuyển Anh khiến cho họ không yên tâm như khi chơi tại CLB.

    Ngược lại, chúng tôi - tức Uruguay - chơi rất tốt. Sự tự tin tăng dần và bàn thắng đến như một điều tất yếu. Đó là một cú đánh đầu hạ gục Joe Hart và khi nhìn thấy bóng tung lưới, tôi lập tức chạy về phía băng ghế huấn luyện. Tôi chưa từng lên kế hoạch cho việc này, nhưng trong giây phút ấy, tất cả những thứ Walter đã từng làm cho tôi và những gì mà tôi đã phải trải qua để góp mặt được trong trận đấu này đồng loạt ùa về. 


    Khi ấy Walter cũng đứng dậy để đưa nước cho các hậu vệ, ông ấy không nhìn thấy tôi đang chạy đến và ôm chầm lấy mình. Walter đã giúp tôi đến tận lực, không màng đến căn bệnh ung thư đang giết chết ông ấy. Tôi ôm chặt ông trong tay mình và chỉ tay vào ông ấy. Không có Walter, không thể có pha ghi bàn ấy.

    Bàn thứ hai của trận đấu diễn ra khá lạ lùng. Anh gỡ hòa ở phút thứ 70 và tôi ngỡ cơ hội thắng trận của đội nhà đã tan biến. Khi ấy tôi đang đau đến mức không chạy nổi. Cả hai bắp chân của tôi đều nhức nhối như vừa trải qua một đợt tập thể lực rất nặng. Tôi nhìn về băng ghế dự bị, đã bao lần định ra hiệu thay người nhưng có điều gì đó đã ngăn tôi lại. Về mặt thể chất, tôi thật sự đã chết. Về mặt tâm lý, có lẽ tôi cũng không trụ lâu hơn được nữa.

    “Mình sẽ thua trận này thôi,” tôi bi quan nghĩ. Khi ấy chúng tôi chẳng tạo ra được cơ hội nào. Nhưng bất thình lình, quả bóng lại rơi vào khoảng trống trước mặt tôi, sau khi nó sượt qua đầu của Steven Gerrard.

    Tôi không thể chạy, nhưng khi thấy quả bóng tôi lại chạy hết sức bình sinh. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc ấy là bỏ mặc cơn đau ở hai chân, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy. Rồi tôi sút nó, không quan tâm khung thành ở đâu, Joe Hart đã khép góc như thế nào, đơn giản là tung hết lực chân còn lại của mình. Thú thật với bạn là tôi không hề tin pha ấy bóng lại vào lưới.

    Giây phút ấy, mọi thứ như mờ đi. Tôi trượt trên thảm cỏ, hai tay giang rộng, cả sân vận động như bao bọc lấy mình. Thật không thể tin nổi. Tôi nhìn về phía khán đài có gia đình mình, mọi người đều hò hét như phát rồ. Sofi sau đó kể tôi nghe Delfi đã nói gì trong giây phút ấy. Vì suốt cả mùa giải cô bé nhìn thấy tôi thi đấu cùng với Jordan (Henderson), Glen (Johnson), Raheem (Sterling), Daniel (Sturridge) và Steven nên khi thấy tôi vui mừng thì hồn nhiên hỏi:

    - Mẹ, sao chúng ta vui mừng vì Liverpool thua vậy?

    - Không đâu con yêu. Bố con ghi bàn, Uruguay thắng.

    BÓNG ĐÁ ANH NÊN CÓ KỲ NGHỈ ĐÔNG
    Tôi thật sự rất yêu bóng đá Anh, nhưng nước Anh một lần nữa bị loại khỏi World Cup và một cuộc tranh luận khác lại nỗ ra. Khi người ta bàn về việc nước Anh thiếu nguồn lực để thành công thì tôi đã cười rất to. Làm gì có chuyện hoang đường như thế được. Với số lượng cầu thủ họ có, với cơ sở vật chất hàng đầu thế giới, với nền tài chính mạnh mẽ và một giải đấu được hàng triệu người xem, tất cả đều là niềm mơ ước của biết bao nền bóng đá khác.

    Vì thế, vấn đề nằm ở một chỗ khác. Việc không có kỳ nghỉ Đông là một nguyên nhân quan trọng. Tôi biết chương trình Giáng Sinh và Năm mới rất quan trọng với người Anh, nhưng lẽ ra phải có chế độ nghỉ bù cho các cầu thủ. Khi mạch trận hành xác ấy trôi qua, họ xứng đáng được nghỉ tầm 15-22 ngày để hồi phục từ thể lực cho đến tinh thần. Việc ấy sẽ giúp ích rất nhiều. Thay vào đó, họ nhồi thêm các giải đấu Cúp vào lịch thi đấu.

    Một vấn đề khác nữa là sự căng thẳng của các trận đấu. Nếu mang sự quyết liệt này mà so với Bundesliga, La Liga, bạn sẽ thấy rõ những trận đấu tại Anh căng hơn rất nhiều. Các cầu thủ từ nước ngoài vừa đặt chân đến Anh lập tức nhận ra khác biệt rất rõ này. Và đây cũng là nguyên nhân khiến các CLB Anh thi đấu không tốt ở Champions League theo ý kiến của tôi.


    Hãy nhìn lại cách Bayern Munich và Real Madrid vô địch Champions League để thấy kỳ nghỉ Đông có tác dụng tích cực như thế nào. Họ có những 15 ngày để chuẩn bị cho giai đoạn lượt về. Các cầu thủ của họ được nghỉ ngơi, gặp gỡ gia đình và sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tất cả đều háo hức để trở lại và tiếp tục công việc còn dang dở. Còn ở Anh, mọi thứ cứ cuốn cầu thủ đi. Vì thế nên khi đến với World Cup, các cầu thủ Anh gần như đã chạy không nổi. 

    Lẽ ra chính tôi cũng... chạy không nổi. Nhưng tôi đã vượt qua những giới hạn của bản thân để có một trận đấu đáng nhớ, cùng với sự giúp đỡ của Walter. Trước trận đấu một ngày, ông ta đã phải tiêm cho tôi thuốc giảm đau để có thể đi lại được. Trong phòng thay quần áo, tôi cứ ôm lấy ông ấy không rời. Đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Walter khóc. Có những người trong Liên đoàn biết Walter đã 25 năm, nhưng chưa từng thấy ông ta khóc lần nào. Nhưng lần này ông ta đã cùng tôi liều mạng để có thể góp mặt tại World Cup. Ông ấy vừa khóc vừa nói với tôi:

    - Cái thằng điên này, đứng không nổi mà còn sút. Mày không sợ cưa chân hả con trai?

    Cảm thông với những đồng đội ở Liverpool
    Tôi hiểu cảm giác của Stevie. Quả bóng bay sượt qua và anh ấy đã làm mọi cách để ngăn nó lại. Tôi cảm thấy thật khó khăn để bắt chuyện với Stevie và Glen sau trận. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện tại Liverpool và Stevie biết đây đã là kỳ World Cup cuối cùng của mình. Đấy quả là một cách không hay ho gì để khép lại sự nghiệp quốc tế. Hai thất bại mà chính mình góp phần gây ra là một kết cục thật tàn nhẫn cho những hy vọng và Stevie không đáng phải đón nhận tất cả những điều đó.

    Tôi đổi áo với Glen sau hiệp 1, nhưng dứt trận thì tôi không đổi với ai nữa. Sau đó tôi trao áo đấu cho Jordan và Stevie để họ kỷ niệm. Tôi không dám nói chuyện với họ nhiều, chỉ đến ôm rồi đi chỗ khác. Tôi không thể  giấu được niềm vui thắng trận, cho dù tôi có cảm thông với họ bao nhiêu đi nữa.
    (Còn nữa)

     >> Tự truyện "Vượt qua giới hạn" của Luis Suarez (Kỳ 15)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 14)
     >> 
    Tự truyện "Vượt qua giới hạn" của Luis Suarez (Kỳ 13)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 12)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 11)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 10)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 9)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 8)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 7)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 6)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 5)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 4)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 3)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 2)
     >> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 1)
    LÊ MINH (lược dịch) • 10:30 ngày 11/11/2015

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay