11 tuổi, Mourinho đã cảm nhận được sự mất mát khi thời thế đổi thay. Tài sản của dòng tộc danh giá ấy bị tịch thu trong cuộc cách mạng, bao gồm cả sân vận động mà chú của Mourinho đã xây cho Setubal. Đó là nơi Mourinho vẫn thường cùng cha, Felix Mourinho, đến xem bóng đá hàng tuần từ khi còn rất nhỏ.
Trước đó một năm, “cha tôi đã bị sa thải đúng vào ngày Giáng sinh, vì một trận thua vào ngày 22-23/12 gì đó, tiếng điện thoại vang lên giữa bữa ăn trưa và ông trở thành người thất nghiệp” – Mourinho nhớ lại. Khi Jose là cầu thủ của… cha mình ở Rio Ave, cả hai đã bị chủ tịch CLB sa thải vì ông Felix dám cho Mourinho vào sân!
Có lẽ vì thế, mà Mourinho hiểu rõ sự nghiệt ngã của nghề HLV: “Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ bị sa thải”. Nhưng ông đã làm mọi cách để tránh ngày ấy càng xa càng tốt: Mourinho kiểm soát mọi thứ, chú ý từng chi tiết, tinh quái, khắc nghiệt và thực dụng. Chính vì hiểu cảm giác bị tước đi một cái gì đó, Mourinho nắm nó rất chặt trong tay mình.
Wenger thì lại học được sự kiên nhẫn trong một hoàn cảnh đặc biệt hơn: “Không ở đâu giáo dục tâm lý tốt hơn việc lớn lên trong một quán rượu.” – HLV người Pháp kể lại. “Khi bạn mới chỉ 5-6 tuổi, bạn phải cố hiểu xem làm sao mà người ta có thể cư xử với nhau thô lỗ như thế, kiểu như mắng thẳng vào mặt nhau rằng “mày là đồ nói dối”.
Wenger chứng kiến tất cả và tự nhủ rằng ông sẽ không bao giờ trở thành người như thế. Arsene sau này gần như không nhấp một giọt rượu nào, luôn chỉn chu, và nhờ sự điềm tĩnh hiếm có, ông luôn tạo được cảm giác ấm áp và an toàn: “Quán rượu là một trường học tâm lý tuyệt vời, nơi bạn học được cách đi vào tâm trí mọi người.”
Trận đấu vào cuối tuần này sẽ diễn ra theo một kịch bản có lẽ đã được sắp đặt từ nhiều năm trước, khi Wenger học cách kiên nhẫn với mọi thứ từ một quán rượu và Mourinho cố tìm ra cơ hội trong mất mát và nghịch cảnh. Khi Wenger coi bóng đá là nơi truyền cảm hứng, còn Mourinho xem đó là một con đường để giành lại những gì đã mất trong quá khứ.