Đội hình Anh tham dự World Cup 1950 gồm toàn những tên tuổi lớn. Stanley Matthews đáng được xem là tượng đài đầu tiên trong thế giới bóng đá, đến nỗi khi France Football “khai trương” giải thưởng “Quả bóng Vàng châu Âu” thì giải đầu tiên (năm 1956) phải được trao cho Matthews, khi ông đã... 41 tuổi. Alf Ramsey sau này dẫn dắt đội Anh vô địch World Cup 1966. Ngoài ra là những Billy Wright, Stan Mortensen, Tom Finney, đều khét tiếng cả.
Ngược lại, đội hình Mỹ gồm giáo viên, sinh viên thi rớt, hầu bàn, một thanh niên người Bỉ đi lạc đến Mỹ, một tài xế chuyên lái xe... nhà đòn! HLV Bill Jeffrey nói đùa: “Đừng để thua với tỷ số cricket là được” (tỷ số cricket? Một bên có thể ghi đến hàng trăm điểm!). HLV Tom Whittaker của Arsenal bình luận: “Có một cữ dượt ngay trong giải, cũng tốt cho đội tuyển Anh”!
Rút cuộc, Mỹ thắng Anh 1-0, với Joe Gaetjens ghi bàn duy nhất. Gaetjens là một nhân viên rửa chén đĩa, sau này bị gangster bắn hạ vào năm 1964. Lạ ở chỗ: bất ngờ vào loại lớn nhất trong lịch sử World Cup này xưa nay rất ít khi được bàn đến. Nguyên nhân chính: ai thèm theo dõi một trận đấu mà nếu diễn ra 100 lần thì Anh phải thắng đến 99?
Ở Anh, một tờ báo nhận kết quả bằng điện tín nghĩ rằng người ta đã nhầm lẫn và tự sửa tỷ số thành “Anh - Mỹ: 10 – 1”, cho hợp lý. Dent McSkimming của tờ St Louis Post-Despatch là phóng viên duy nhất có mặt tại “hiện trường”. Tờ báo của ông chỉ đưa tin vắn tắt. Tờ New York Times ban đầu còn không chịu đăng tỷ số!
Trước đó, Anh thắng Chile 2-0. Còn sau đó, họ lại thua tiếp với tỷ số 0-1 trước TBN, đành xách va ly về nước ngay sau vòng bảng. Quê hương bóng đá khi ấy mới chợt nhận ra: thế giới xung quanh quả đã tiến bộ trong môn bóng tròn!