Xin đi đá bóng để bớt… một miệng ăn
“Tôi sinh ra trong gia đình có 6 anh chị em ở xã Vĩnh Thạnh, huyện Lấp Vò (Đồng Tháp). Hồi nhỏ đá bóng trên sân… ruộng, mấy thầy thấy nhỏ này đá… sáng nước nên dắt lên Cao Lãnh tập thử. Tưởng cho vui, ai dè được tuyển vô đội tuyển của tỉnh Đồng Tháp. Lúc ấy chỉ nghĩ, được đá bóng là sướng, ai ngờ còn được lo cơm ăn nữa. Mình đi mà gia đình bớt khổ, bớt được một miệng ăn thì còn gì bằng. Vậy là gói ghém mấy bộ quần áo lên đường”, Võ Thị Thu Hà bắt đầu kể lại con đường bóng đá của mình.
Năm 1998, Võ Thị Thu Hà bắt đầu tham gia đội tuyển bóng đá nữ Đồng Tháp và thi đấu tại Hội khỏe Phù Đổng toàn quốc năm 2000, nơi đội Đồng Tháp giành chức vô địch. Nhờ tài năng nổi bật, chị được tuyển chọn lên đội nữ TP.HCM vào năm 2001. Trong giai đoạn đỉnh cao, Thu Hà từng sát cánh cùng những danh thủ như Đoàn Thị Kim Chi, thủ môn Nguyễn Thị Kim Hồng, hậu vệ Trần Thị Kim Hồng, tiền đạo Đỗ Hồng Tiến… giành danh hiệu vô địch giải bóng đá nữ QG năm 2004 và 2005. Thu Hà cũng từng khoác áo các đội dự tuyển quốc gia dưới thời HLV Giả Quảng Thác và Mai Đức Chung.
“Ngày đó, bóng đá Việt Nam có nhiều tiền đạo giỏi lắm. Tôi cũng từng được gọi tập trung nhưng duyên chưa đến với đội tuyển. Dẫu vậy, tôi vẫn tự hào vì gần một thập niên gắn bó với bóng đá nữ TP.HCM. Những tấm huy chương là dấu ấn đẹp nên tôi luôn trân trọng, cất giữa nó như một báu vợt đời mình”, Thu Hà chia sẻ.
Sau ánh hào quang là lo toan cơm áo
Những năm đầu của thập niên 2000, bóng đá nữ chưa được quan tâm nhiều như bây giờ. Cầu thủ nữ có thu nhập thấp, khi không còn gắn với quần đùi áo số, nhiều người phải lăn ra đời làm kế sinh nhai nhưng đi làm nhân viên, làm bảo vệ, bán bánh mì… Sau gần một thập niên đầu quân cho đội bóng Thành phố, Võ Thị Thu Hà cũng xin nghỉ bóng đá. Một phần áp lực cơm áo, một phần đó là thời điểm mẹ cô cần người chăm sóc. Hà bỏ phố về quê trong nuối tiếc nhưng cô biết, đấy là sự lựa chọn của trái tim.
“Lúc ấy đắn đo lắm! các thầy nói về quê tạo điều kiện kiếm công ăn việc làm, hơn nữa, mẹ cũng cần tôi, nên quyết định về luôn. Mới đầu công việc kiểm tra đồng hồ nước chỉ hơn 3 triệu sau này được 6-7 triệu. Ở quê, thu nhập vậy cũng mừng lắm rồi, không phải nghĩ ngợi đau đầu. Lúc còn khỏe, cứ có sự kiện gì của đội bóng, tôi lại háo hức bắt xe đò lên hội ngộ, ôn lại kỷ niệm xưa với những người đồng đội cũ. Giờ đây, bản thân bị bệnh tật, chật vật lo toan từng ngày, thôi thì tám chuyện từ xa vậy…” Thu Hà nói với giọng trầm buồn.
Thật ra, không phải đợi đến khi nghe Hà tâm sự, tôi mới thấy nghẹn lòng. Những người bạn, đồng nghiệp, những người em ở Trung tâm Thể dục Thể thao quận 1 (TP.HCM), nơi Hà đã dành trọn thanh xuân cống hiến, vẫn nhắc về cô với bao yêu thương. Một cầu thủ luôn vui vẻ, nhiệt huyết, nhưng cuộc đời lại không ưu ái. Dẫu mang trong mình căn bệnh quái ác, Hà vẫn chọn nhớ về bóng đá, về những ký ức đẹp và những người từng đồng hành, hơn là than trách số phận.
Cuộc chiến sinh tồn và ngọn lửa hy vọng
Càng gần đến hồi kết, tôi càng nghe rõ hơn những tiếng thở gấp gáp từ đầu dây bên kia. Chưa kịp hỏi, Hà đã vội nói: “Anh thông cảm nhé, vừa uống thuốc xong nên người hơi mệt!”. Câu chuyện liên tục bị ngắt quãng, khiến tôi thấy mình có lỗi khi để cô phải gắng sức trò chuyện.
Nhưng với Hà, được ai đó lắng nghe và quan tâm lại là một niềm vui, một chút động lực giữa những ngày tháng mệt nhoài chống chọi bệnh tật. “Đời đang vui, không ngờ lại ‘dính chưởng’ ung thư trực tràng”, Hà nói những vẫn cố gắng giữ giọng điệu dí dỏm, như thể đang an ủi chính mình. HLV Lý Thanh Liêm, người hiểu rõ hoàn cảnh của Hà nhắn mấy dòng thế này: “Vì không có tiền điều trị bằng Tây y hay xạ trị, Hà đành chuyển sang uống thuốc bắc để níu lấy hy vọng”. Tôi đã lặng người trước những con chữ nặng trĩu kia.
Cuộc sống của Hà bây giờ là chuỗi ngày vật lộn với cơn đau, với những bữa cơm tằn tiện, với nỗi lo làm sao để không trở thành gánh nặng cho gia đình. Ở tuổi 42, đáng lẽ Hà phải được sống an yên sau những năm tháng cống hiến, nhưng số phận lại bắt chị đi một con đường quá nhiều chông gai. Vậy mà, giữa những thử thách nghiệt ngã ấy, Hà vẫn kiên cường. Cô vẫn tiết kiệm từng đồng để tiếp tục điều trị, để nuôi hy vọng vào một phép màu. Hà không than trách, không oán hận, chỉ chọn cách chấp nhận và chiến đấu bằng tất cả những gì mình có.
Câu chuyện của Võ Thị Thu Hà là một hồi chuông thức tỉnh về những khó khăn mà các nữ cầu thủ phải đối mặt sau khi giải nghệ. Họ đã dành cả tuổi trẻ để cống hiến cho bóng đá, nhưng khi ánh hào quang sân cỏ khép lại, nhiều người phải lặng lẽ đối diện với cơm áo, bệnh tật và những nỗi lo không tên. Nếu bạn từng yêu quý bóng đá nữ Việt Nam, nếu bạn từng dõi theo những bước chạy của Thu Hà trên sân cỏ, xin hãy cùng lan tỏa câu chuyện này. Một lời động viên, một sự giúp đỡ dù nhỏ bé cũng có thể trở thành tia hy vọng giúp Hà vững vàng hơn trong hành trình đầy thử thách phía trước.
"Hà chẳng có gì ngoài… nghèo!"
“Khi biết mình bị ung thư giai đoạn 3, Hà vốn đã nghèo rồi, giờ lại càng không… lối thoát. Tôi hy vọng, các đồng nghiệp cũ, bạn bè, các câu lạc bộ, Liên đoàn, Trung tâm… sẽ cùng chung tay, chia sẻ để Hà có thêm kinh phí chữa trị căn bệnh quái ác này. Xin được kêu gọi và cảm tạ tấm lòng của tất cả mọi người”, HLV Lý Thanh Liêm chia sẻ.