Trong 3 năm thi đấu cho Atletico theo dạng cho mượn, Courtois đã giành chức vô địch Cúp Nhà Vua, La Liga, Europa League cũng như 2 Zamora (danh hiệu dành cho thủ môn hay nhất mùa, nhiều hơn cả Iker Casillas (1 lần) trong suốt 15 năm sự nghiệp), thành tích đáng mơ ước với một chàng trai mới 22 tuổi.
Phóng viên của France Football đến gặp Courtois sáng ngày thứ Ba sau khi anh vừa hoàn thành 1 giờ tập thêm, bên cạnh buổi tập chính vốn đã rất nặng của HLV Diego Simeone. Nhưng vẫn với nụ cười tươi rói trên môi, Tibou (biệt danh của Courtois vì ở Tây Ban Nha người ta không phát âm được cái tên Thibaut của anh) trải lòng về cuộc sống thời thơ ấu và những ước mơ trước thềm trận chung kết Champions League.
KHỞI NGHIỆP BẰNG BÓNG CHUYỀN
- Thuật ngữ “Thibaut-ing” có nghĩa là gì?
+ Từ này bắt nguồn từ những CĐV Atletico sống ở Miami. Họ đăng lên mạng một trong những pha cứu thua đẹp nhất của tôi trận gặp Real Betis (tháng 1/2013) và đề nghị mọi người hãy bắt chước động tác ấy. Vậy là mọi người làm theo, họ tạo dáng trên bãi biển, trên sân, trên bàn. Hành động của những người được gọi là “Thibaut-ing” và mau chóng lan truyền qua Internet, từ châu Phi, Mexico, Tây Ban Nha, Bỉ... Ở Bỉ người ta còn tổ chức cả cuộc thi và tặng qua cho người “Thibaut-ing” đẹp nhất, hết biết.
- Anh thích nghi thế nào với sự nổi tiếng này?
+ Tôi thấy thú vị. Thật vui khi thấy trẻ em từ châu Phi đến Nga học theo mình để trở thành cầu thủ bóng đá. Bọn trẻ làm cho tôi thấy mình đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Càng tuyệt vời hơn khi tôi chỉ mới 22 tuổi.
Trào lưu “Thibaut-ing” mô phỏng pha bắt bóng của Courtois đang phát triển mạnh trên các mạng xã hội
- Đấy là một khởi đầu quá tuyệt vời cho một chàng trai khởi nghiệp với môn bóng chuyền...
+ Bố mẹ bao giờ cũng muốn tôi chơi bóng chuyền ở đẳng cấp cao. Chị tôi - Valeria - đang là VĐV quốc tế và vừa được bình chọn là Libero hay nhất giải vô địch châu Âu vừa rồi. Anh trai tôi - Geatan - từng chơi bóng đá nhưng rồi cũng đã tập trung hoàn toàn vào bóng chuyền. Bản thân tôi khi còn trẻ tất nhiên cũng chơi bóng chuyền rất cừ. Cha tôi còn mang cát về đổ đầy sân và chúng tôi có cả một sân bóng chuyền bãi biển trong vườn.
- Vậy sao anh lại bỏ để chuyển sang bóng đá?
+ Khi 7 tuổi, tôi được chọn vào đội thiếu nhi của Genk (Bỉ), chỉ cách nhà khoảng 15 phút xe hơi. Mỗi tuần tập 3 buổi, nhưng lại trùng ngay với lịch tập bóng chuyền. Vậy là tôi buộc phải chọn và tôi chọn Genk, tự nhủ là sau này nếu như các HLV chê mình không có tiềm năng thì tôi sẽ trở lại với bóng chuyền.
- Bóng chuyền có giúp anh trở thành một thủ môn giỏi hơn?
+ Hãy nhìn những VĐV bóng chuyền. Họ đều cao gần 2 mét và phản xạ rất tốt. Xuất phát điểm bóng chuyền rõ ràng đã giúp tôi rất nhiều. Chơi bóng chuyền buộc bạn phải tiếp đất thật nhanh, bóng đá cũng thế.
- Ngay từ đầu anh đã là một thủ môn?
+ Không. Lúc đầu tôi chơi ở cánh trái cơ, và chơi rất cừ. Nhưng ở Genk người ta buộc cầu thủ phải thay đổi vị trí liên tục. Rồi họ phát hiện ra tôi có năng khiếu thủ môn và dời tôi xuống khung thành, khi ấy tôi 11 tuổi.
- Cơ thể anh đã thay đổi nhanh như thế nào ở tuổi dậy thì và điều ấy có gây bất lợi gì?
+ Tôi cao lên quá nhanh và nó khiến cho những bước di chuyển của tôi chậm lại. Tôi muốn phản xạ nhanh nhưng cơ thể tôi luôn chậm hơn ý muốn. HLV thủ môn của Genk còn tính đuổi tôi ra khỏi đội, nhưng HLV trưởng đã quyết giữ tôi lại. Tôi luôn biết ơn về sự kiên nhẫn của ông ấy. Qua khỏi thời kỳ này, mọi thứ ổn trở lại.
NGÃ RẼ QUAN TRỌNG NHỜ… THI TRƯỢT
- Mẹ anh, Gitte, là một nhà vật lý trị liệu, điều này có giúp ích gì không?
+ Có, mẹ luôn chăm sóc tôi rất tốt. Khi bé tôi luôn nghe theo những chỉ dẫn của mẹ để chăm sóc cơ thể mình. Tôi có may mắn là không phải chờ đến phiên mình vật lý trị liệu, về nhà có mẹ rồi.
- Còn bây giờ?
+ Mẹ vẫn luôn cho tôi những lời khuyên tốt, đặc biệt là việc phải tập luyện tại nhà. Vật lý trị liệu ở đây thỉnh thoảng làm tôi nhớ mẹ.
- Anh chơi chuyên nghiệp khi mới 16 tuổi, cơ duyên nào đưa anh đến đội một nhanh thế?
+ Khi ấy thủ môn chính thức bị treo giò còn thủ môn dự bị thì chấn thương, thế là tôi được lên thay. Tôi đã có nhiều trận đấu ấn tượng trước khi bị chấn thương ngón tay, đành trở lại đội U21, sự tiến bộ phải gián đoạn một chút. Suýt nữa tôi cũng đã ký hợp đồng với Hoffenheim (Đức), nhưng việc học đã giữ tôi ở lại Genk.
- Vì sao thế?
+ Vì tôi... thi rớt một học kỳ và muốn học cho xong trung học ở trong nước. Và nhờ quyết định này, tôi đã trở thành thủ môn chính thức của Genk. Năm ấy (2011) Genk vô địch và tôi được chọn là thủ môn hay nhất giải. Và rồi sau đó tôi được ký hợp đồng với Chelsea như mọi người đã biết.
HÁO HỨC THAM DỰ 1 TRẬN CHUNG KẾT CHAMPIONS LEAGUE
- Được khen ngợi là một trong những thủ môn hay nhất châu Âu. Làm thế nào để không ngủ quên trong những lời khen ngợi?
+ Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Ở tuổi này, tôi biết mình còn phải phát triển nhiều hơn nữa. Phải đến 27-28 tuổi thì tôi mới đạt đỉnh cao phong độ và sự trưởng thành. Tôi cần phải khiêm tốn và chờ đợi.
- Nghe anh nói chuyện và thi đấu, chả ai nghĩ anh chỉ 22...
+ Bình thường, vì khi 16 tuổi thì tôi đã ngồi chung phòng thay quần áo với những cầu thủ trên 30, nghe họ nói toàn chuyện dạy dỗ con cái và mua nhà. Nhờ vậy mà tôi có định hướng sớm về cuộc sống của một người đàn ông trưởng thành. 19 tuổi tôi sang Tây Ban Nha, một thân một mình, không biết tiếng, tôi phải tự lo nên trưởng thành rất nhanh.
- Sao anh có thể bắt những cầu thủ lớn tuổi hơn mình như Miranda và Diego Godin nghe theo khi đứng trên sân?
+ Thể hiện trên sân giúp lời nói của tôi có sức nặng hơn. Tôi cũng học tiếng Tây Ban Nha để giao tiếp với các đồng đội tốt hơn. Thật may là tôi cũng có một cô bạn gái người Tây Ban Nha, liên tục rèn tiếng cho tôi. Mỗi lần cô ấy “hey” là tôi biết mình vừa nói sai gì đó.
- Sao anh có thể sống khép kín và lặng lẽ đến thế khi đang có một mùa bóng quá tuyệt vời?
+ Bóng chuyền là môn thể thao không quá phổ biến và được chơi bởi những người khiêm tốn. Tôi đến từ thế giới đó. Gia đình tôi là vậy. Khi đi siêu thị Carrefour, tôi rất vui khi chụp hình chung và ký tên với người hâm mộ, nhưng đôi khi tôi phải tránh đi để sống cuộc sống của mình. Tôi giữ khoảng cánh với những thứ đang đến với mình. Tôi không có thú tiêu tiền như nước và vẫn chơi với những người bạn từ thuở nối khố.
- Anh thần tượng thủ môn nào khi còn trẻ?
+ Casillas và Van der Sar. Bởi vì Iker đã bắt đầu thi đấu đỉnh cao khi còn rất trẻ và tôi cũng vậy. Còn Van der Sar thì tương đồng với tôi về mặt thể chất. Tôi đã xem rất nhiều trận của 2 thủ môn này.
- Anh tưởng tượng tương lai thế nào?
+ Tôi cũng không biết. Ngày ở Genk tôi nghĩ mình sẽ chơi 4, 5 năm ở Bỉ, yên lành. Vậy mà bây giờ tôi chuẩn bị dự chung kết Champions Leage?
- Trận chung kết Champions League, lại với Real Madrid liệu có phải là một trận cầu quá lớn?
+ Tôi trở thành cầu thủ vì mơ được góp mặt trong những trận như thế. Tôi từng ngồi xem chung kết Champions League với bạn bè, ngồi ghế sofa và ăn khoai tây chiên. Giờ tôi sẽ tham dự trận đấu ấy, căng thẳng nhưng hấp dẫn vô cùng.